Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
F Quốc.
Bên này công ty gặp chút rắc rối, anh trai bận nên sai tôi sang xử lý.
Họp suốt một , tôi lê thân mệt mỏi về nhà, ngồi xuống được hai phút chuông cửa vang lên.
“ vậy?” – tôi hỏi, giọng uể oải.
Mở cửa , không ngờ lại là Phó Dự.
Tôi tròn mắt: “Anh… sao anh lại đây?”
Anh nghiến răng: “Lại chạy? Nguyễn Ninh, em giỏi lắm. Lần này định chạy bao lâu? Ba năm hay ba mươi năm?”
Tôi mơ hồ: “Em sang xử lý việc công ty, xong sẽ về ngay. Anh trai em không nói với anh à?”
Anh khựng lại một thoáng, ánh lên chút hối hận.
“Sao không nói với anh một tiếng rồi mới sang đây?”
“Em có gọi điện, nhắn tin anh. Anh không nghe cũng không trả lời.”
Anh bực bội: “Ba , em gọi anh năm cuộc, nhắn mười tám tin. Đến tận cổng đơn vị rồi cũng không lên. Anh không nhịn được xuống tìm, ngờ em đã đi rồi.”
đó tôi đến, kịp lên nhận điện thoại anh trai bảo bay sang đây ngay.
Phó Dự ôm tôi, giọng ấm ức như vợ nhỏ: “Anh đã tự nhủ, cần em gọi cuộc thứ sáu, anh sẽ nghe.”
“Đi gấp quá, em định về rồi liên lạc lại.”
Sắc anh dịu xuống một chút.
Thấy vậy, tôi ôm cánh tay anh, làm nũng: “Giờ anh không giận em nữa chứ?”
Anh liếc xéo, định nói tôi nhanh như chớp phớt môi anh.
“Đừng tưởng vậy là xong.”
Tôi lại thêm nữa.
Giọng anh đã mềm hơn nhiều: “Anh vẫn hết giận…”
Lại thêm một .
“Chồng~ em yêu anh.”
Phó Dự nghiêng đầu, không tôi thấy khóe môi cố kìm nhếch lên và ánh mắt lấp lánh.
Tôi rúc vào lòng anh: “Em biết sai, nhưng em không hề xem nhẹ cảm chúng ta. là lúc đó xảy đột ngột, em nghĩ ngay đến việc không được kéo anh xuống nước.”
Anh vòng tay ôm chặt: “Anh hiểu, xin lỗi, không nên nổi nóng với em.”
“Vậy là chúng ta làm lành rồi?”
“Anh đâu có nói vậy.”
Tôi khẽ lên môi anh: “Vậy để em bù anh nhé?”
Anh nhướng mày: “Bù thế nào?”
“ ban đến ban đêm?”
Phó Dự bế bổng tôi thẳng vào phòng ngủ: “Giao dịch thành công.”
Phó Dự – Ngoại truyện
1
“Nhà có thành viên mới, ông gọi cậu tối nay về ăn cơm.”
“Ông nuôi chó à?”
Đầu dây bên kia, Phó Phi khựng nửa giây: “Xong đời rồi, ông nghe thấy rồi đấy. Tối nay về chuẩn bị bị mắng đi.”
“Là gái bên ngoại ông Nguyễn. Bác gái Nguyễn lo thằng cha cặn bã kia sẽ làm hại Ninh Ninh, nên nhờ ông bà nội chăm sóc.”
“Ờ, biết rồi.”
Bảy giờ tối, tôi về tới nhà lớn. vào cửa, tôi thấy ngay một cô gái lạ ngồi cạnh bà nội.
Áo cổ búp bê màu hồng, quần short bò, tóc dài búi củ tỏi, khuôn vẫn phảng phất nét ngây thơ.
“Ninh Ninh, đây là Phó Dự anh kể với .”
“Chào anh ạ.”
Nguyễn Ninh ngoan ngoãn chào tôi.
Tôi hơi ngại, quay đi: “Chào em.”
“Ninh Ninh, Phó Dự học năm cuối khoa Luật H Đại học H, có gì cứ tìm anh ấy.”
Tôi gật đầu theo lời ông.
lòng lại nghĩ: Phiền phức thật, tốt nhất là em không có gì.
2
Không ngờ lần thứ hai gặp Nguyễn Ninh lại nhanh như vậy.
quán nướng gần trường đại học, vài gã ông quấy rối bàn nữ sinh bên cạnh.
Nguyễn Ninh cũng đó, một hạ gục ba tên.
“Mấy thứ rác rưởi như tụi mày mà cũng dám lên trước ? Cút.” – Ninh Ninh một chân gác lên ghế, tay cầm nửa chai bia vỡ.
“Tặc tặc tặc, sau này cưới được cô ấy chắc mừng lắm.” – Khâu Hạo Nhiên cảm thán.
Không hiểu sao nghe xong tôi lại thấy khó chịu, liền thúc khuỷu tay vào hắn.
Nguyễn Ninh nghe tiếng, quay lại nhìn, ánh mắt chạm nhau.
“Bốp—”
Cô há hốc miệng, chai bia rơi xuống đất.
Tôi cúi đầu cười, đến: “Trễ rồi, về thôi.”
Trên đường, cô cứ lén nhìn tôi. Tôi giả vờ không biết, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sắp về tới nhà, cuối cùng cô không nhịn được: “Anh Phó Dự… nay này anh đừng nói với nha?”
Tôi cố nhịn cười: “Tối nay có gì sao?”
Mắt cô sáng lên: “Cảm ơn anh Phó Dự!”
“Này, Nguyễn Ninh.”
“Dạ?”
Tôi bỏ tay xuống, mỉm cười: “Không có gì.”
Vốn định nói với cô rằng — lúc em đánh người, trông rất đẹp.
3
Dạo này Nguyễn Ninh có gì đó không bình thường.
khỏi nhà sớm, về muộn, lén lén lút lút.
Tối đó, tôi cờ ngoài chạy bộ, lại đứng cổng chờ một lúc, cuối cùng cũng thấy cô.
Một người ông lạ đưa cô về, cao ráo, đẹp trai. Nguyễn Ninh đứng trước hắn, vẻ lưu luyến không nỡ.
“Anh làm gì vậy?”
Không biết đâu Phó Phi xuất hiện, vỗ mạnh vào vai tôi.
Nguyễn Ninh và người ông kia cũng nhìn sang.
“Anh Phó Dự?”
Tôi miễn cưỡng lại gần, giọng không mấy dễ nghe: “Trễ thế này còn về nhà? Coi chừng bị kẻ xấu lừa.”
Người ông khựng lại, chủ động chìa tay: “Chào anh, cảm ơn anh đã chăm sóc Ninh Ninh thời gian qua.”
Hắn là thá gì mà tới cảm ơn tôi?
Tôi định mở miệng Phó Phi đã véo mạnh vào eo tôi.
“Xì—”
“Nguyễn An, hai nhà cũng coi như quen biết lâu năm, khách sáo gì chứ?”
Tôi lập tức đổi thái độ, bắt tay Nguyễn An: “ tôi nói đúng, đây là việc tôi nên làm.”
Trên đường về, Phó Phi hỏi có phải tôi Nguyễn Ninh không.
Tôi thừa nhận.
“Vì sao?”
Tôi im lặng, đầu hiện lên hình ảnh cô đánh người, giống như phát sáng.
“Có gì mà vì với chả sao, là thôi.”
4
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, ông bà sang thành phố bên thăm bạn cũ, nhà còn tôi, Nguyễn Ninh và Phó Phi.
đó, khỏi phòng, tôi đã thấy Nguyễn Ninh lén lút nép vào góc tường.
“Em làm gì vậy?”
Nguyễn Ninh giật , bịt miệng tôi: “Suỵt— Phó Phi trêu chọc trai ngoan kìa.”
Tôi ngó , không biết lúc nào nhà xuất hiện thêm một người ông mặc sơ mi trắng, quần tây đen, đeo kính gọng vàng, dáng cao lớn.
Phó Phi chống một tay lên tường, dồn đối phương vào thế bí: “Lâm Kiến Thâm, trên trời rơi xuống bánh, anh cơ hội làm bạn trai tôi.”
“Cảm ơn, tôi không ăn bánh.”
“Pfft—”
Nguyễn Ninh không nhịn được cười. Phó Phi nghe thấy liền quay đầu: “ đấy?”
Tôi lập tức đẩy Nguyễn Ninh vào phòng , chặn trước Phó Phi: “Là tôi.”
Phó Phi nheo mắt: “Cậu thấy gì?”
“Thấy tỏ bị chối.”
“Không! Cậu chẳng thấy gì hết!”
“Xin lỗi, tôi không biết nói dối.”
Trước khi Phó Phi nổi giận, tôi nhanh chân quay về phòng. Nguyễn Ninh dựa vào tường, thấp thỏm chờ.
“Thế nào? Phó Phi có phát hiện em không?”
Tôi lắc đầu.
Nguyễn Ninh thở phào: “Cảm ơn anh Phó Dự.”
Đôi mắt lấp lánh như sao.
Yết hầu tôi khẽ chuyển động, vô thức tiến lên một , đưa tay rồi lại hạ xuống.
“Ninh Ninh, mau lớn nhanh nhé.”
5
Ban đầu tôi định đợi cô lớn thêm chút nữa mới tỏ , nhưng bất ngờ luôn đến sớm hơn kế hoạch.
Bác gái Nguyễn qua đời.
Nhìn Ninh Ninh đau đớn đến mức gần như ngất xỉu, tôi chẳng làm được gì ngoài mấy câu an ủi vô nghĩa.
“Anh Phó Dự, em không còn mẹ nữa rồi.”
Lần đầu tiên đời tôi căm ghét sự bất lực , có thể ôm cô: “Đừng sợ, anh sẽ luôn bên em.”
Sau tang lễ, Nguyễn An giải quyết xong nước, quyết định đưa cô sang nước ngoài định cư.
đó, tôi đến tìm ông, vô nghe được cuộc nói giữa ông và cô.
“Ninh Ninh, thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Vâng. Ông ơi, em còn mỗi anh trai thôi.”
“Nếu đã quyết, ông ủng hộ.”
Tôi hạ tay định gõ cửa, lặng lẽ rời đi, không nghe phần sau.
“Phó Dự sao? Ông biết rõ thằng này rất đấy.”
“Em cũng anh Phó Dự, nhưng không thể làm lỡ dở tương lai anh ấy.”
…
Trước cô nước ngoài, ông bất ngờ hỏi tôi có muốn cưới cô không.
Nếu tôi và cô có quan hệ nhân, người cha ruột kia ít nhất sẽ không dám quá đáng.
“ đồng ý.” – Tôi đáp vội.
Ba năm qua, tôi từng hối hận vì đã lợi dụng khủng hoảng nhà họ Nguyễn để cưới cô. Có lẽ vì vậy mà suốt ba năm cô không liên lạc với tôi.
Tôi có thể tranh thủ thời gian rảnh bay sang F Quốc, lặng lẽ nhìn cô xa.
Ba năm kết , gia đình biết.
Một đêm, tôi nhận được cuộc gọi lạ:
“Alo, Kiểm sát viên Phó, vợ ngài đồn cảnh sát, cần ngài tới một chuyến.”
đó, ngôi sao tôi cuối cùng cũng quay lại bên tôi.
6
Nhiều năm sau khi cưới, tôi bỗng nổi hứng hỏi Ninh Ninh: “Khi nào em bắt đầu anh?”
“Ngay đầu gặp nhau chứ sao!” – Cô vui vẻ nói – “Lúc đó em đã nghĩ, người ông đẹp trai thế này mà là tốt biết bao.”
Khi tôi hay biết, cảm đã cuộn trào lâu.
— Hết —