Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hồi nhỏ, sáng mẹ cũng rán cho hai chị em.
Lần cũng ân cần bưng đào nóng hổi đặt trước mặt Trần:
“Trần Trần ngoan, đào đây, cẩn thận nóng nha.” thổi phù phù cho nguội bớt.
“ ơn mẹ.” Trần cười tươi rói, cẩn thận chọc vỡ đỏ vàng ươm, nhìn chảy xuýt xoa sung sướng.
tôi? Lúc trong bát cũng đen sì, nát bét. Tôi ấm ức bĩu môi: “Mẹ, con cũng ăn đào, sao của con ?”
Mẹ nhíu mày khó chịu: “ thì , ăn , giống nhau? Con kén chọn vừa thôi, ăn nhanh học, lề mề mãi.”
Đêm giao thừa năm đầu tôi vào đại học, mẹ lấy chiếc áo lông vũ xịn, nhẹ ấm.
Em gái hí hửng cầm áo trắng ngà ướm thử. Mẹ đưa thẳng cho em.
tôi thì không .
làm xa về, thấy ngượng, lên tiếng: “Sao không mua cho cái?”
Mẹ đáp tỉnh bơ: “Ngoài tiệm hết hàng , chỉ cái này, màu này cũng không hợp nó. khi khác tôi mua bù cho.”
không bị nói thiên vị, mẹ quay sang hỏi tôi:
“Con cái này không?”
Tôi bấu chặt tay, nuốt nghẹn, nặn nụ cười méo xệch, lắc đầu thật nhanh:
“Không, con không thích màu này, cho Trần Trần .”
Tôi thậm chí không dám nhìn cái áo.
Mẹ lập tức thở phào, cười tươi quay sang : “Thấy , tôi bảo nó không cần , mắt nó cao lắm.”
Khó chịu tới nghẹn thở. Tôi gần như bỏ chạy khỏi phòng khách, chui vào phòng khóa cửa , ôm mặt khóc.
Khai giảng xong, cái áo “mua bù” kia bao xuất hiện.
Lúc tôi chuẩn bị về trường, mẹ chạy theo, trên tay cầm túi giấy:
“ , đợi đã.”
đưa tôi túi: “ con nhất quyết nói mẹ mua đồ mới cho con, Tết bận quá mua kịp. Ông ấy bảo không thể con tay không, cái này cho con.”
Tôi nhận lấy, lí nhí: “ ơn mẹ.”
Về đến trường mở , bên trong cái khăn quàng cổ.
Tấm thẻ nhỏ kèm theo ghi: Quà tặng kèm khi mua hàng trên 888 tệ, không đổi trả.
Tôi lập tức nhớ tới tháng trước mẹ than phiền qua điện thoại.
kể mua ủng cho Trần, đủ tiền nhận quà tặng mua thêm mấy đôi tất, cuối cùng tặng cái khăn xấu tệ, nhìn phát bực, tính vứt .
À, thì người “tặng ” chính tôi.
Sau đó tôi thuê căn hộ gần công ty.
Lần này tôi không như trước, không xin lỗi, không xuống nước.
Tôi biết mẹ cũng sẽ không chủ động liên lạc.
kể cả , cũng vì quan tâm.
tháng sau, thật sự gọi.
“A lô? ?” Giọng mẹ vang lên.
Tôi khẽ ừ: “Ừ.”
“Cái đó… dạo này công việc bận không? Ăn uống đúng không?”
“Cũng ổn.”
bị tôi chặn ngang, giọng hơi gắt: “Con này, cứng đầu thật, biệt tháng không gọi về, bắt mẹ phải xuống nước trước à? Mẹ mẹ con đấy.”
Vẫn cái giọng quen thuộc, đầy trách móc, kiểu “mẹ sai, con mới sai.”
“Thôi , chuyện cũ bỏ qua.”
“Mẹ gọi chuyện nói.”
giác bất an dâng lên trong tôi.
“ thế này, mẹ mua cho Trần Trần căn . Con gái mình, kiếm bao nhiêu tiền, thuê ngoài không an toàn. Chính dự án Vân Cảnh Viện mới mở, phòng ngủ hai phòng khách, ban công to, ánh sáng đẹp. Trần Trần vừa nhìn đã mê liền, kiểu này tốt lắm.”
giác bất an vỡ òa, đập thẳng vào tim, tối sầm cả mắt.
“ sao?”
Mẹ tôi nói tỉnh bơ như lẽ đương nhiên: “Nên mẹ lấy tạm 150 ngàn trong thẻ con ở chỗ mẹ, đưa cho Trần Trần dùng. Tiền đó không cũng làm gì, con cũng cần. Mẹ giữ hộ con bao lâu nay, cũng đến lúc phát huy tác dụng , giải quyết chuyện cấp bách. Căn của Trần Trần đã đặt xong, con không biết nó vui cỡ đâu…”