Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cái 150 ngàn đó là từ tôi 18 tuổi làm thêm, nhận đầu tiên. Miệng mẹ không ngừng nhắc:
“ Nguyệt à, con nhỏ, cầm nhiều này không an toàn, mẹ giữ hộ. Sau này việc lớn mẹ sẽ .”
đó tôi vừa thi đại xong, bưng bê ở quán ăn nhỏ, mệt đến cong cả lưng. Nhận hơn 1.000 tệ nhăn nhúm, tay run. Nghe lời mẹ ngọt xớt, tôi ngây thơ luôn cái thẻ tinh cho .
Lên đại , phí phải vay, ăn toàn tự xoay bằng gia sư, phát tờ rơi, dọn sách cũ thư viện. Mùa đông, đạp xe trong gió rét dạy kèm, tay nứt nẻ chảy máu là bình thường.
Mỗi lần gọi xin , mẹ viện cớ:
“Em con cấp ba, cái gì cũng tốn. Con là , phải nghĩ chứ. Người ta cũng làm thêm , con cũng ra ngoài mà làm.”
Chưa bao giờ hỏi tôi ăn no không, mặc đủ ấm không.
? Em gái lúc nào cũng đồ , điện thoại đời , phí và sinh hoạt phí lo từ A đến Z. Thậm chí mẹ sợ em ở ký túc thiệt thòi, thuê hẳn căn hộ riêng gần trường.
Ra trường làm, cái thẻ từng mẹ vẫn biệt tăm. tháng nào cũng chuyển thẳng vô đó. Tôi phản đối, cãi cọ, đổi toàn là những làm đau lòng:
“ Nguyệt, con so đo vậy? ở mẹ, chẳng lẽ mẹ tham? Mẹ giữ cho con khỏi tiêu hoang. Đợi con cần làm việc lớn, , cưới chồng, mẹ nguyên vẹn.”
Rồi thêm cái “ nhỏ, con là …” là tôi cứng họng.
Tôi cũng không thể tay trắng, nên đành chia đôi : nửa mẹ giữ, nửa tôi xài. Với khoản ít ỏi đó, tôi vẫn cho máy lạnh, cửa , thậm chí vừa thưởng đã liền cho cái vòng vàng.
Tôi từng nghĩ thực sự dành cho tôi. Giờ hóa ra trò hề.
mất rồi, chỉ bằng một gọn lỏn, bị mẹ “chuyển nhượng” cho .
“Con không đồng ý. Đó là con, bao nhiêu ngày đêm làm thêm, thức trắng dành dụm . mẹ không hỏi một mà tự tiện cho em?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chắc không ngờ tôi phản ứng vậy. Rồi giọng quen thuộc vang lên, đầy dửng dưng:
“Đều là người một , chuyện chẳng phải cũng là chuyện con ? Con là , giúp em thì ? Nó là con gái, không riêng coi ? Con là mà tính toán chi ly ? Con tâm, tình thân không?”
Tình thân? Tôi bật cười lạnh:
“Mẹ, tình thân mẹ chính là xoay quanh . Em muốn gì mẹ dốc hết. con? Khi tôi dị ứng suýt chết, mẹ bảo phiền. Sinh nhật con, mẹ làm cả bàn hải sản tôi không động nổi. Tôi dành dụm từng đồng, mẹ chẳng hỏi đã lấy hết em . Tình thân mẹ chính là vắt kiệt tôi lấp cái hố không đáy tên đúng không?”
“… linh tinh cái gì .” Mẹ tức đến giọng biến dạng:
“Tao bóc lột nào? Tao nuôi ăn, nuôi mặc, cho đại . Giờ kiếm thì quay mặt, không nhận người à? Giúp em thì ? lạnh lùng, ích kỷ vậy à? đó…”
“ đó đừng sinh con ra, đúng không?” Tôi nốt từng nghe cả trăm lần.
“, mẹ. Nếu mẹ đã vậy thì con cũng thẳng — 150 ngàn đó là con, mẹ không quyền động vào.”
Mẹ tôi bật cười như nghe chuyện hài:
“ Nguyệt, đã đặt rồi, coi như số đó là cho em trước, làm môn. Chuyện đương nhiên.”
xong, dứt khoát cúp máy.