Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14.
Cuộc sống đại học bắt .
Tôi và Lê Minh học một trường nhưng khác chuyên ngành.
Sự thông minh của anh tiếp tục phát huy trong giảng đường,
rất nhanh đã giành được giải thưởng ở các cuộc thi,
cộng thêm gương mặt điển nên rất được chú ý.
Còn tôi, cũng có người theo đuổi .
Vì tôi và bạn đều quá bận rộn,
mỗi lần từ chối người khác, tôi đều nói đã có bạn .
Nhưng người ta lại không tin.
Cho đến khi Lê Minh đích thân đến tìm tôi,
liên tục ăn trưa tôi suốt một tháng liền.
Món quà tiên anh tặng tôi
là một vòng tay bằng vàng.
“Anh dùng tiền học bổng mua đấy,” Lê Minh nói,
“Em xem có thích không?”
Cậu thiếu niên chưa hoàn toàn thoát khỏi sự phụ thuộc gia đình,
trong mối tình lại dám tiêu một khoản lớn như .
Tôi nhìn anh đeo vòng lên cổ tay tôi, khẽ cười:
“ lại mua đắt thế? Em tưởng kho báu nhỏ của anh không cơ ?”
“Sau này anh kiếm được tiền,
anh sẽ mua cho em thứ còn tốt nữa.”
Lê Minh nói câu hầu hết những người đang yêu đều từng nói.
Chỉ khác là,
người chỉ vẽ nên giấc mộng viển vông,
còn anh – là nói lòng.
này, tôi bật cười nhẹ: “ đấy, em cảm động quá… nếu em muốn hôn anh thì phải làm ?”
Lê Minh: “… ra em chỉ đơn thuần là muốn hôn thôi đúng không.”
Anh vẫn hiểu tôi quá rõ.
“Cho em hôn nhé, Tiểu Lê?”
“Cho hôn đấy, Tiểu .”
Bốn đại học,
tôi chạy đôn chạy đáo giữa trường học và công ty,
liên tục di chuyển giữa hai nơi.
Trước khi tốt nghiệp,
cuối tôi cũng có xứng đáng được gọi là “Tổng Giám đốc .”
Còn Lê Minh thì bận rộn giữa trường học, các cuộc thi và hoạt động học thuật,
gặt hái không ít giải thưởng, được tuyển thẳng lên cao học, tiếp tục con đường học vấn.
là tôi đã trở thành “ tổng”,
còn anh vẫn là “Tiểu Lê”.
Tiểu Lê nằm trong chăn tôi, vừa dịu dàng vừa săn sóc.
Tôi đưa cho anh một chìa khóa xe.
“Bảo bối à, sau này cuối tuần thì lái xe về nhé.”
Lê Minh mấy nay thay đổi không ít.
Anh cao thời cấp , lại có thói quen rèn luyện,
giờ đã có cơ bụng lẫn cơ ngực, ngũ quan cũng nở nang .
Ra ngoài đường, đúng chuẩn một soái ca.
Mấy nay, anh đã bị tôi “bào mòn” không ít.
Ngồi dậy trên giường, lồng n.g.ự.c vương vài vết hôn mờ nhạt,
trong tay xoay xoay chìa khóa tôi vừa đưa,
có vẻ trầm mặc.
“Tại ? Không thích xe này à?
thì xuống gara chọn nào anh thích .”
“Không phải…” – Lê Minh nhìn tôi, nói khẽ –
“Chỉ là… em cứ tặng quà cho anh sau mỗi lần xong chuyện,
giờ anh bắt cảm thấy ngày giống… bao.”
Tôi khựng lại một chút:
“Anh tâm à?”
Lê Minh: “Không tâm.”
Anh ôm lấy tôi, còn rất có nguyên tắc nói:
“Bao thì cũng chỉ được em bao thôi, tổng.”
15
Sau khi Lê Minh tốt nghiệp cao học, anh làm ở một công ty công nghệ.
Vừa làm, lương đã cao vượt xa mặt bằng sinh viên ra trường.
ra thời đại học anh cũng kiếm không ít tiền,
từ học bổng, bằng sáng chế, hỗ trợ dự án…
Lần nào kiếm được cũng mua quà cho tôi.
Xét về kinh tế, Tiểu Lê đúng là không bằng tôi.
Nhưng nhìn tổng , đây vẫn là một mối quan hệ lành mạnh và tích cực.
tôi cầu hôn Lê Minh, anh rõ ràng là ngẩn người ra.
Phải một lâu sau hỏi tôi một câu:
[ – .]
“ là anh sắp gả hào môn hả?”
Anh làm … lại trở nên hài hước thế chứ?
Lê Minh đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, sau đó đưa thẻ lương của anh cho tôi.
Anh yêu cầu tôi nhất định phải tiêu tiền trong thẻ của anh.
….
Lễ cưới của tôi vẫn rất hoành tráng,
bởi vì phải mời không ít đối tác làm ăn,
nên quy mô không làm sơ sài được.
Cha mẹ của Lê Minh kiên quyết đòi chịu toàn bộ chi phí đám cưới,
dù cho con là người chủ động “gả vợ”.
Ban , bố mẹ anh thực ra phản đối việc con gả vợ.
Nhưng sau khi tôi tặng cho anh một Phantom,
tặng cho mẹ anh một bộ trang sức ngọc phỉ thúy,
thì không còn phản đối nữa.
Sau khi kết hôn, Lê Minh vẫn duy trì thói quen tập gym.
Cơ n.g.ự.c ngày đẹp, khiến người ta thèm muốn.
Thế nhưng anh lại rất bận, thỉnh thoảng còn phải đi công tác.
gọi video thì chỉ được nhìn không được ăn,
Tôi có hơi buồn:
“Haiz, kết hôn vẫn phải chịu cảnh xa nhau thế này,
em ở này, còn chồng em thì ở trong… điện thoại.”
Lê Minh cười:
“Vài hôm nữa anh về.”
“… anh có mặc đồng phục không?” Tôi chớp mắt nhìn anh đầy mong chờ.
Lê Minh: “……Được thôi.”
Trông anh như kiểu vẫn còn nguyên tắc, nhưng những nguyên tắc thì có linh hoạt xưa .
Sau đó, tôi và anh bàn chuyện có con, sinh tôi đã 29 tuổi.
Con gái của tôi và anh — Minh Huyên — chào đời.
Có một người cha đảm đang,
và một người mẹ tiền.
Khi cô tuổi,
đôi mắt tròn xoe và khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu vô ,
cái miệng thì líu lo nói không ngừng.
Tình mẫu tử trong tôi như sắp trào ra.
Nhưng đến khi con tuổi và nói rằng:
“1 + 1 = 11”,
tôi bỗng… im lặng.
Lê Minh cũng im lặng.
“Con này, không biết là giống ai nữa đây…”
Nhưng không cả, chỉ cần con khỏe mạnh, lớn lên bình an là được .
Chỉ là Minh Huyên tôi, khi lớn thì cuối cũng bộc lộ được thiên phú trong học tập, tôi và của đều thở phào nhẹ nhõm.
Lê Minh nhận xét sắc bén:
“Chắc là giống em, thích diễn.”
“……”
Ngoại truyện: [Lê Minh – Nhật ký nhỏ]
Mùa hè lớp 11,
sau khi biết Lam Thư là thiên kim tiểu thư giàu,
Lê Minh đã về hỏi cha mẹ một câu:
“, mẹ, hai người có ngại nếu sau này con con theo mẹ không?”
Mẹ Lê Minh có chút ý kiến:
“ nhiêu tuổi nghĩ đến chuyện có con? Hẹn hò sớm đúng không?”
Follow FB. HOA VÔ ƯU đọc thêm truyện hay bạn nhé !!!
Lê Minh: “ lại quyết luôn là con theo mẹ? bên đó có hoàng vị thừa kế à?”
Nhưng vì thành tích học tập của con quá tốt,
không nói gì được.
Chỉ có dặn dò một câu:
“Làm gì cũng phải biết chừng mực, đừng làm lỡ , cũng đừng làm lỡ người ta.”
Thế nhưng ông Lê vẫn giữ ý kiến phản đối:
…
sau, lần tiên cha mẹ Lê Minh gặp mặt con dâu tương lai.
nhận ra… quả là “ bên đó có hoàng vị thừa kế” .
“……”
thì… hết cách .
(Hoàn)