Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

3.

Sáng hôm sau, không khí nơi công sở có gì đó… khác lạ.

Lâm không đến.

Nghe nói… xin nghỉ dài hạn.

Không ai nhắc đến cô ta, nhưng mọi ánh nhìn tôi đều mang theo một cảm xúc mập mờ khó tả — vừa ngưỡng mộ, vừa xa cách. Có người thì… hơi sợ.

Tôi đã trở thành một dạng truyền thuyết nội bộ.

Một thiên tài ngôn ngữ khó lường.

Một nhân vật chính sếp cũng vừa nể vừa dè chừng.

Nhưng tôi không quan tâm.

duy nhất chiếm lấy tâm trí tôi này — là một chuỗi câu hỏi.

Việc Lâm “đột nhiên biến mất” đúng ngày khách Pháp tới,

rồi lại dùng tài liệu tiếng Đức chặn đầu tôi trước hôm họp với phía Nga…

Tất trùng hợp.

Trùng hợp đến mức như có người đứng sau điều khiển.

Mà tin nhắn nặc danh — chỉ càng mọi suy đoán trong đầu tôi trở nên rõ ràng.

Tôi bắt đầu lặng lẽ điều tra Lâm .

Lấy danh nghĩa bàn giao công việc, tôi bắt với đồng nghiệp từng làm chung nhóm với cô ta.

Một nhân viên cùng tổ, ngay khi tôi hỏi, đã tỏ ra lúng túng.

Ánh liên tục né tránh.

Thế là tôi “vô ” buông một câu:

“Dạo này em cũng đang cố học thêm tiếng Tây Ban Nha… cho vui.”

Ngay lập tức — thái độ ta thay đổi.

Cười rạng rỡ. Nhiệt hẳn.

“À… ấy à, dạo gần đây như mới quen bạn trai mới đó.

Anh đó xài tiền dữ lắm luôn.”

“Tôi thấy anh ta mấy lần rồi, toàn lái siêu xe đến đón ấy, còn mua cho ấy đủ hàng hiệu đắt đỏ.”

“Trước hôm xin nghỉ, tôi nghe ấy cãi nhau qua điện thoại — như nói gì đó kiểu ‘ xử lý xong’, ‘người đó khó phó hơn tưởng’, với … ‘tiền không được thiếu’ các kiểu.”

Cô đồng nghiệp còn nói thêm,

Lâm ra đi rất vội, chẳng kịp thu dọn bàn làm việc,

chỉ để lại đúng một câu:

“Dạo này không yên, tôi tạm lánh một thời gian.”

Không yên?

Tạm lánh?

từ ngắn gọn đó — càng tôi tin chắc:

“mất tích” và hành động công khai gây khó dễ của cô ta… không đơn giản.

Và gã “bạn trai vung tiền như nước” — rất có thể chính là đầu mối quan trọng nhất.

Tôi đang chuẩn bị lần theo manh mối này, thì bất ngờ nhận được lời triệu tập từ Tổng Trương.

Lần này, cánh cửa phòng làm việc mở toang.

Không còn vẻ bực bội hay nghi ngờ — mà là một loại nghiêm túc từng thấy trên gương mặt ông ta.

“Tô Uyển, ngồi đi.”

Ông chỉ tay về phía chiếc ghế diện.

Tôi ngồi xuống, ông đưa cho tôi một tập tài liệu dày cộp.

“Cô xem cái này.”

Tôi vừa lật trang đầu, đồng tử lập tức co rút.

Là một kế hoạch công tác sang Đức.

Địa điểm: Munich.

Thành phố mà tôi từng thuộc nằm đến từng con phố nhỏ…

Cũng là nơi tôi thề sẽ không bao giờ quay lại.

Gia tộc của tôi —

Chính là một thế khổng lồ đang nắm giữ không ít quyền tại Munich.

Ở đó, tòa nhà, ngã rẽ… đều có khả năng xuất hiện người tôi từng quen, từng bị ép phải gọi là “người nhà”.

Đến đó… chẳng khác nào tự chui đầu rọ.

“Công ty đang chuẩn bị mở rộng thị châu Âu,

Đức – với thế mạnh về máy móc công nghiệp – là trọng tâm chúng ta phải nắm.”

Giọng Tổng Trương trầm thấp, nhưng chữ rơi xuống đều nặng như đá.

“Lần khảo sát lần này cực kỳ quan trọng.

Liên quan trực tiếp đến định hướng chiến lược tới của công ty.”

Ông ngừng một chút, sau đó ngẩng lên, ánh sắc bén như muốn đâm xuyên thấu tôi.

“Cô… tiếng Đức thế nào rồi?”

Cuối cùng, ông cũng hỏi ra.

Sau tiếng Pháp.

Sau tiếng Nga.

này, ông không còn ngạc nhiên với bất cứ tiếng nào tôi có thể sử dụng.

Tôi nuốt xuống cơn xao động trong lồng ngực, giữ vẻ bình tĩnh mà đáp:

“Cũng biết một chút.”

“Tốt.”

Tổng Trương gật đầu như đã đoán trước, môi hơi cong, ánh dường như hiện lên tia thâm sâu khó lường.

này, cô đi cùng Lý Minh.

Cô là người phụ trách chính. Cậu ấy đi hỗ trợ.

Thay mặt công ty, sang Đức khảo sát thị — tôi cần các cô cậu nắm chắc toàn cục.”

Lý Minh?

Vị trưởng phòng hiền lành, có phần mờ nhạt, năng ở mức “trung bình khá”?

xếp này tôi hơi sững người.

Tôi đang định mở miệng, thì Lý Minh từ ngoài cửa bước , sắc mặt… rạng rỡ một cách bất thường.

“Tô Uyển! Tuyệt !

Được đi công tác với cô, đúng là… vinh hạnh lớn!”

Anh ta nói một tràng, không ngớt lời ca ngợi cơ hội “có một không hai”, nào là thị Đức tiềm năng ra sao, nào là nhiệm vụ lần này vinh dự thế nào…

Anh ta càng nói, tôi càng lạnh.

Không phải vì xúc động.

Mà là vì trực giác đang gào lên một chữ: nguy hiểm.

Lý Minh không giỏi che giấu cảm xúc.

Cái cách anh ta “phấn khích” — không giống niềm vui được giao việc.

Mà giống như… niềm mong đợi của một kẻ hoàn thành “nhiệm vụ đặc biệt”.

Càng nghĩ, tôi càng rõ:

đi này… không đơn giản.

Tối hôm trước ngày khởi hành, tôi lại nhận được một email ẩn danh khác.

Địa chỉ người gửi đã qua nhiều tầng chuyển tiếp, hoàn toàn không thể truy vết.

Trong email không có lấy một dòng chữ.

Chỉ có một tệp đính kèm.

Tôi nhấp mở.

Tim tôi giật mạnh một cái, như bị ai đó bóp chặt.

Đó là một bức ảnh cũ chụp ở Munich, màu đã ngả vàng, ảnh mờ nhoè.

Phía sau là quảng quen thuộc trước cung điện Nymphenburg.

Ở một góc ảnh, trên một toà nhà trông hết sức bình thường, treo một gia huy.

Gia huy mà tôi quen thuộc đến mức… không cần nhìn kỹ cũng nhận ra.

Một biểu tượng sư tử và hai thanh kiếm giao nhau.

Đó là dấu hiệu của gia tộc tôi.

Phần nội dung email chỉ có vỏn vẹn vài chữ, viết bằng tiếng Đức chuẩn mực đến lạnh lẽo:

“Guten Tag, junge Dame.”

(Chào ngày mới, thưa tiểu thư.)

Bàn tay tôi run lên không kiểm soát.

.

Cuối cùng… gia tộc vẫn chính thức nhúng tay .

đi Đức lần này, từ đầu đến cuối không phải là khảo sát thương mại.

Đây là một cái bẫy được may đo riêng cho tôi.

Tổng Trương.

Lý Minh.

Tất … đều chỉ là quân cờ.

Bị lợi dụng.

Bị thao túng.

Bị một thế mà tôi không nhìn thấy, từng bước đẩy tôi quay lại chiếc lồng son mà tôi đã liều mạng mới trốn ra được.

Đêm đó, tôi không chợp .

Trong đầu tôi, ký ức cũ bị vùi lấp từ lâu liên tục trỗi dậy — đau đớn, ngột ngạt, không lối thoát.

Là người thừa kế duy nhất của gia tộc, ngay từ khi sinh ra, tôi đã không có quyền lựa chọn.

ngôn ngữ tôi học.

kỹ năng tôi nắm giữ.

Tất đều không phải vì tôi thích.

Mà là để trở thành một món hàng liên hôn hoàn hảo.

Một công cụ có thể đổi lấy lợi ích lớn hơn cho gia tộc.

Cho đến khi… bọn quyết định “gả” tôi cho một ông trùm dầu khí hơn bố tôi gần hai chục tuổi — đổi lấy quyền khai thác một mỏ dầu ở Trung Đông.

đó tôi sụp đổ.

Và cũng chính đó, tôi phản kháng.

Tôi đã dùng hết trí , ngụy tạo một tai nạn, cắt đứt toàn bộ dấu vết… rồi bỏ trốn.

Tôi từng tin, như vậy là đủ để đổi lấy tự do.

Nhưng thực tế… tàn nhẫn hơn nhiều.

Bức ảnh — là cái tát thức tỉnh tôi.

Rằng tôi từng thực thoát.

Sau tất sợ hãi, tôi lại bình tĩnh trở lại.

Nếu đã không thể trốn — thì tôi sẽ mặt.

Lần này, tôi không còn là cô gái bị đặt mọi trong phòng kín nữa.

Tôi – Tô Uyển – sẽ để biết: tôi không còn là con cờ.

Tôi lên bay đến Đức, chọn ghế cạnh cửa sổ.

Nhìn máy bay xuyên qua tầng mây, tôi yên tĩnh lạ kỳ.

Tôi biết — đi Munich lần này

là cuộc đầu chính diện đầu tiên giữa tôi và khứ.

Ngồi cạnh, Lý Minh tỏ ra vô cùng nhiệt .

Anh ta bắt liên tục, hỏi han đủ điều, thậm chí còn cố lái sang chủ đề riêng tư:

“Tô Uyển, cô từng tới Đức ? Biết đường ở Munich chứ?”

“À mà lần trước như cô có nhắc đến một giáo sư ở Pháp? Dạy ngành ngôn ngữ? Là ai vậy? Biết đâu tôi quen đấy…”

Tim tôi khẽ siết lại.

Giáo sư? Tôi từng nhắc với anh ta.

Mấy chi này — anh ta không thể biết, trừ phi có người nói cho anh ta.

Có người đứng sau chỉ đạo anh ta, muốn moi thông tin từ tôi.

Tôi mỉm cười như thể vô :

“Anh Lý nhầm rồi. Tôi làm gì có giáo sư nào dạy dỗ. Tự học lang bang thôi mà.”

Tôi vừa nhẹ nhàng ứng phó, vừa lặng lẽ dẫn dắt câu ngược lại.

Lý Minh không hề cảnh giác.

Dưới gợi “vô tư” của tôi, anh ta nhanh chóng buột miệng lộ một vài chi cực kỳ quan trọng.

Ví dụ như — tác lần này là một công ty nhỏ, chẳng mấy ai biết đến, nhưng kiên quyết yêu cầu tôi phải đích thân xuất hiện.

Ví dụ như — đã đặt trước chỗ ở cho chúng tôi, là một khu nghỉ kiểu trang viên, an ninh cấp cao, nhưng nằm ở vị trí… hẻo lánh khó hiểu.

Và quan trọng nhất — còn đưa ra một “lịch trình gợi ý” vô cùng chi , đến mức chính xác từng giờ từng phút trong ngày.

Tôi khẽ cười lạnh trong .

Cái bẫy này, đã được giăng rất kỹ.

Và người dựng nên cái bẫy ấy — rõ ràng hiểu tôi đến tận xương tủy.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Munich.

Làn không khí vừa quen vừa lạ ấy ùa phổi tôi.

Không hề có chút xao xuyến kiểu “gần về quê cũ” như trong sách vở hay nói.

Chỉ có tỉnh táo lạnh lùng của một người… đang bước chiến .

Lý Minh hối hả giục tôi ra xe — chiếc xe mà “ tác” đã cử đến đón.

Tôi đột nhiên đưa tay ôm bụng, khẽ nhíu mày:

“Ôi… như tôi bị sốc thời rồi. Đau bụng .

Hay… mình bắt taxi về khách sạn đi, tiện ghé hiệu thuốc luôn?”

Tôi giả vờ mệt mỏi, dáng vẻ yếu ớt, vừa đủ để người như anh ta mất cảnh giác.

Quả nhiên, anh ta luống cuống, vội vàng gật đầu đồng ý.

Trên đường về khách sạn, tôi kiếm cớ ghé nhà vệ sinh công cộng.

anh ta còn đang loay hoay đứng ngoài cửa, tôi lặng lẽ vòng sang lối khác, tiến một khu vực không người.

Tại đó, tôi rút ra một chiếc điện thoại dự phòng đã chuẩn bị từ trước — không liên kết với bất kỳ danh bạ nào, chỉ dùng cho huống như thế này.

Tôi bấm số một dãy mã hóa.

Chỉ đổ đúng một hồi chuông, đầu dây bên đã nhấc máy.

Một giọng đàn ông trầm, điềm tĩnh, mang theo cung kính vang lên:

“Junge Dame?”

(Tiểu thư?)

Tôi khẽ đáp, môi cong một nụ cười sắc như lưỡi dao:

“Klaus, ich bin’s.”

(Klaus, là tôi đây.)

Tùy chỉnh
Danh sách chương