Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Một ngày nọ, bà cô bên chồng lại mò đến tìm tôi.
Cô ta vừa khóc vừa kể lể:
“Hách Nam, Triệu Mãnh nói muốn làm ăn, nó lấy sạch tiền của cô rồi. Giờ cô với bố nó phải sống trong căn nhà cấp bốn ở ngoại ô, đi vệ sinh còn phải ra ngoài, mái thì dột tứ tung… Cháu giúp cô một tay đi.”
Lúc ấy, tôi đã ly hôn với Trần Xích Thành, căn nhà tôi đang ở cũng đã rao bán.
Tôi chuẩn bị cùng dì Phân chuyển vào Nam sinh sống.
Tôi không muốn dây dưa với cô ta thêm chút nào nữa. Thật lòng mà nói, chuyện mua bán nhà cửa, chỉ cần một câu nói sai, một cái ký nhầm, là bay mất vài chục triệu như chơi.
Miễn là có thể cắt đứt hoàn toàn với những người thân “dây dợ không dứt” này, chuyện gì tôi cũng chịu được.
Tôi đưa cho cô ta 3,000 tệ, bảo:
“Đừng đến tìm tôi nữa.”
Cô ta hỏi tôi:
“Cháu vẫn còn ghi hận chuyện cô với Trần Xích Thành bắt tay nhau, tính toán tài sản của ba cháu đúng không?”
Tôi không phủ nhận.
Cô ta khóc ròng:
“Cô và ba con thân thiết như là anh em ruột. Anh ấy không để lại cho cô lấy một xu, cô không cam lòng cũng là chuyện thường. Hách Nam, đừng trách cô.”
Tôi nghĩ trong lòng:
Trong đầu cô chỉ có con trai cô, từ đầu đến cuối có bao giờ nghĩ đến ba tôi?
Cô còn trông mong ông ấy thương nhớ gì cô à?
Cô ta thật tham lam.
Chuyện gì có lợi cho mình thì nghĩ đến đầu tiên.
Sau khi tôi chuyển nhà, nghe hàng xóm kể lại:
Cô ta lại đến tìm tôi thật, nhìn già nua, khắc khổ đến đáng sợ.
Biết tôi đã dọn đi, cô ta ngồi bệt giữa sân, gào khóc thảm thiết, vừa khóc vừa đấm vào đùi.
Còn tôi, sớm đã chặn số điện thoại của cô ta.
Cô ta tưởng mình là ai?
Người đã từng không tốt với tôi, tôi việc gì phải tử tế lại?
Làm thế chẳng phải là hèn mọn, tự xem thường chính mình sao?
Còn tưởng con trai cô là ai cơ chứ?
Hôm nay nó có thể phản bội tôi, thì ngày mai cũng sẽ phản bội lại cô.
Thật đáng thương, cô vẫn đang ra sức lo toan cho nó, mà chẳng biết chừa cho mình một con đường lui.
Cũng đáng đời.