Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KeiYot77M

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Nghiêm quý phi hỏi ngay: “Tay của ngươi sao thế?”

Ta liền rụt tay lại: “Dân phụ buồn ngủ quá, không cẩn thận bị lửa nến làm bỏng.”

Không ai là kẻ ngốc.

Ta biết hoàng đế, quý phi đều đã hiểu.

Công chúa không gả được cho Nghiêm Toản, quay sang hành hạ ta, không chỉ xé túi hương mà còn dội trà bỏng lên tay ta.

Nếu hoàng hậu phái người đi tìm túi hương, thì đương nhiên túi ấy chẳng bao giờ tìm thấy.

Dẫu hoàng đế đích thân đứng ra cũng thế.

Ánh mắt Nghiêm quý phi thoáng nét buồn, người ngoảnh sang hoàng đế, hàm ý: Hoàng hậu và công chúa muốn vùi dập cháu dâu người, vốn là để chèn ép người.

Hoàng đế bèn nói: “Vạn Hải, ngươi tới phật đường tìm túi hương. Dò tìm cho kỹ.”

Ông gọi thái giám thân cận.

Hoàng hậu biến sắc: “Bệ hạ, thần thiếp…”

“Cứ để Vạn Hải đi tìm, chuyện to tát gì đâu.” Hoàng đế ngắt lời, “Hậu cung mấy năm nay, tính khí của hoàng hậu càng lúc càng quá.”

Hoàng hậu thoáng hoảng hốt.

Bà ta vội thanh minh, hoàng đế nghe lơ đãng, không mặn mà.

Trong lòng ông, vốn đã bất mãn từ lâu: Nghiêm quý phi sinh ba vị hoàng tử, ai nấy khéo chiều lòng vua, người lại hiền đức hào phóng, được sủng ái không ngừng.

Cả hai vốn là người cũ từ tiềm để, Hoàng hậu ghen ghét, đè nén gia tộc Quý phi, chẳng chừa cho nàng chút thể diện, khiến Hoàng đế cảm thấy Hoàng hậu hẹp hòi cay độc, thật chẳng xứng ngôi Trung Cung.

Nỗi hậm hực ấy không phải một sớm một chiều.

Vạn công công đưa người đi lục lọi ở tiểu phật đường, rất nhanh mặt tái nhợt quay lại, dâng một túi hương rách nát lên hoàng đế.

Túi hương bị xé toạc.

Hoàng đế trông thấy, quở trách công chúa ngang ngược: “Thật chẳng còn chút phong thái đài các nào.”

Vạn công công còn đưa thêm một thứ khác.

Không chỉ hoàng đế, mà tất cả người trong chính điện đều biến sắc.

6

Ta bị tống giam vào ngục.

Chớp mắt đã 3 tháng trôi qua.

Vết thương nơi mu bàn tay ta sớm liền sẹo.

Ba tháng nay, ta không chịu quá nhiều khổ ải, nhẹ nhàng hơn tưởng tượng ban đầu.

Trong tiểu phật đường của hoàng hậu, người ta tìm thấy búp bê vu cổ.

Loại đồ vật này xưa nay là điều cấm kỵ chốn cung đình.

Khi ấy một phen hỗn loạn, hoàng hậu nhất mực khăng khăng đó là do ta mang vào.

Giữa cảnh rối ren, ta nhìn sắc diện hoàng đế, biết ngài không tin.

Quả thực là do ta giấu mang vào.

Bấy lâu, ta làm vô số chuyện.

Ta biết chỗ dựa sau lưng Ngô thị, cũng dò la tường tận tính nết của hoàng đế, chẳng dễ dàng chi.

May thay, “có tiền mua tiên cũng được,” đám quan lại Khâm Thiên Giám bị của cải mua chuộc.

Thành thử đợt vào cung này, ta cố ý mặc xiêm y thật dày, giấu trong thắt lưng một búp bê vu cổ.

Ta tính toán, khi ta cùng thái phu nhân nhập cung, quý phi Nghiêm ắt theo quy củ dẫn chúng ta sang hành lễ chỗ hoàng hậu, hoặc lúc mới vào, hoặc trước khi rời đi.

Ta sẽ nhân lúc không ai để ý mà đặt búp bê vu cổ lại trong cung hoàng hậu.

Trong cung, hễ vướng vu cổ, ắt người vướng sẽ mất mạng, chẳng cần chứng cớ chắc chắn.

Nó so với ôn dịch còn đáng sợ hơn, chỉ cần dây chút ít là trọng tội tày trời.

Quý phi Nghiêm có 3 vị hoàng tử, người sẽ chẳng đến nỗi quá bi thảm.

Nghiêm gia lại nhiều quyền lực, ắt có thể thoát thân, thậm chí thừa cơ siết chặt hoàng hậu.

Duy mình ta có lẽ đen đủi hơn.

Song việc này chắc chắn không đổ hết lên đầu ta.

Ta chỉ là một nữ tử gia tộc sa sút, tuổi trẻ, vừa mới xuất giá, lại lần đầu tiến cung, bấy nhiêu thứ gộp lại cũng cho thấy ta yếu ớt mong manh.

Dẫu họ tra ra ta có chút bạc cùng sản nghiệp, ai ngờ ta dám to gan đến thế.

Dưới bóng vương quyền, tiền bạc vốn bé nhỏ, chỉ quyền thế mới thật đáng gờm.

Huống hồ hoàng đế hãy còn minh mẫn, dù mai này già lú cũng khó tin một nữ tử yếu ớt lại dám to gan như vậy.

Mới bị giam, ta chịu hai đợt thẩm vấn.

Lần đầu, đánh đòn nặng, ta khóc lóc ghê gớm nhưng tuyệt đối không hé một lời.

Lần thứ hai, ta bỗng ra máu.

Khi xưa Nghiêm Toản bảo ta lấy cớ có thai để giữ mạng, chẳng ngờ ta có thai thật.

Trong ngục mà ta lỡ sảy thai, ắt sẽ bẩm báo lên trên.

Đêm ấy, ngục tốt bưng thuốc lại cho ta.

Lúc đó, ta đã biết đại sự xem như xong, ta có thể sống tiếp.

Ta ở trong ngục uống thuốc 3 ngày, cầm được máu.

Từ đó không còn ai hỏi cung nữa.

Chẳng qua án vu cổ chưa khép, ta cũng không được rời đi để khám.

Người nhà họ Nghiêm vì tránh hiềm nghi càng không thể tới thăm ta.

Trời đông rét buốt, đêm đêm ngục tốt lén đưa cho ta một chăn bông.

Nghiêm gia không bỏ rơi ta, họ luôn tìm cách lo liệu cho ta.

Ta yên tâm ở lại chốn lao tù, hàng ngày lấy viên đá khắc một dấu xuống đất để đếm ngày.

Tính đến ngày thứ 107, ta được thả ra.

Vô tội.

Ta bước khỏi ngục, ánh nắng mùa xuân trải khắp người, ta nheo mắt thật khẽ.

Một nam tử vóc dáng cao lớn, y phục xa hoa đang chuyện trò với quản ngục.

Chàng không nhìn ta, chỉ sai đầy tớ dìu ta lên xe.

Chàng nói cười mấy câu với quản ngục, tặng hậu hĩnh, rồi mới lên xe ngựa.

Ta tự thấy bản thân nhơ nhuốc, bèn né sang một bên: “Thế tử gia, trên người thiếp có rận, e lây cho chàng…”

Chàng kéo mạnh, ôm chặt ta.

Cánh tay chàng hơi run run.

Chàng bảo: “A Thư, hoàng hậu bị phế truất rồi.”

Ta lặng nghe câu ấy, bỗng chao đảo, nhắm bừng mắt lại.

Tốt lắm, chỗ dựa đã bị xô ngã.

“Mẫu tử Ngô thị cũng bị bắt giam ngay hôm ấy. Bà ta bị tước cáo mệnh, Uyển Thừa Tướng đã hưu thê rồi.”

Nghiêm Toản lại nói.

Ta khẽ gật đầu.

Hoàng hậu đã sụp đổ, nhà sinh mẫu bà ta cũng tiêu tán.

Ngô thị vướng nghi án tày đình, tất đe dọa tương lai Uyển Thừa Tướng, ông ta sợ liên lụy, dứt khoát bỏ bà ta.

Nghiêm gia có lẽ cũng sẽ bỏ ta.

Về phủ, ta tắm gội thay y phục, rắc dày thuốc trừ rận lên tóc.

Sang ngày thứ 3, Nghiêm Toản mới đưa ta đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu cùng tổ mẫu.

Ta nghĩ, chắc họ sẽ ruồng bỏ ta, đuổi ta trở về Vệ Quốc Công Phủ.

Nào ngờ, chẳng một trưởng bối nào mắng chửi ta.

Thái phu nhân hỏi ta trong ngục có khổ cực không.

Bà bà bảo đã chuẩn bị không ít thuốc bổ.

Ta quỳ sụp xuống, nói: “Con quá manh động, suýt gây họa cho cả nhà. Con xin tự rời khỏi đây.”

Bà bà vội đỡ ta đứng dậy.

Nhạc phụ nghiêm trang: “Năm xưa Ngô thị cùng phế hậu mưu toan, sát hại mẫu thân của A Toản. Con nay báo thù thay tiên phu nhân, ấy là đại hiếu nghìn năm, sao nói manh động.”

Bà bà tiếp lời: “Chúng ta đều khen con gan dạ, mưu lược, lo liệu đâu vào đấy, khiến người người phải nhìn bằng con mắt khác.”

Ta khẽ ngẩn ra.

Cúi mắt, ta nói: “Rốt cuộc vẫn liều lĩnh, lỡ một bước sẽ họa lây đến cả nhà cùng Quý phi nương nương. Con tự nguyện chịu phạt.”

Thái phu nhân lúc này mới cất tiếng: “Quý phi nương nương đã bước qua biết bao phong ba. Nếu nàng nhát gan, hẳn chẳng phải là nhi nữ của Nghiêm gia. Còn con, số mệnh định sẵn phải làm tức phụ Nghiêm gia. Con giỏi quyết đoán, lại hành sự cẩn mật, được thế tử và cả nhà tín nhiệm, con dâu như vậy sao Nghiêm gia không hưng thịnh được cơ chứ.”

Hóa ra duyên phận giữa người với người là điều tiền định.

Nghiêm gia là nhà tướng, dẫu giờ các nam tử đa phần đều nho nhã, không ra chiến trận, nhưng cốt cách của thái phu nhân vẫn là bậc nữ chủ nhà tướng.

Bà rất tán thưởng ta.

Dù ai có dị nghị, cũng phải nể sắc mặt bà, chẳng dám nói năng lỗ mãng.

Nhạc phụ, nhạc mẫu và phu quân đều thật lòng khen ta ra tay đúng lúc.

“Kinh thành chẳng ai bàn tán gì con. Chẳng người nào tin một tân nương lại dám làm nên chuyện tày đình.”

Phế hậu bị chuyển sang điện nhỏ, thân thể ngày càng suy yếu, chưa đầy một năm thì qua đời.

Nhà sinh mẫu của bà ta cũng sụp đổ, bị buộc tội bằng bảy tám đại án, tịch biên gia sản.

Thất hoàng tử của bà cũng bị hoàng đế lạnh nhạt, từ đó không còn mơ tưởng ngôi vị.

Mẫu tử Ngô thị mất chỗ dựa nơi Uyển Thừa Tướng, lại đi tìm mục tiêu mới.

Bà ta ve vãn Định Bắc Hầu.

Song nay khác thuở chục năm trước, Ngô thị đã già, chiêu mỹ nhân chẳng còn hiệu nghiệm.

Ta âm thầm báo với hầu phu nhân họ Định.

Vị ấy liền tố thẳng, rằng nhi nữ của Ngô thị là Uyển Thông cư xử lén lút với Định Bắc Hầu, đòi nạp nàng ta làm thiếp.

Uyển Thông lại đính hôn với Lý Minh Tiêu.

Hắn nổi giận đòi chém nàng.

Nhà họ Lý thêm lần nữa hủy hôn.

Không ít người dè dặt hỏi ta về Lý gia, ta đều kể họ nghe ngày xưa khi nhà ta sa sút, phu nhân Lý ra sức cưu mang giúp đỡ thế nào, nhờ vậy danh dự nhà họ Lý cũng được giữ lại đôi phần.

Phu nhân Lý đích thân đến phủ Kiến Bình cảm tạ ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương