Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đi ngang qua đều ngoái , nhiều lão già mặc quan phục gọi tên ta, “Diệp Đình Tuyền” hoặc “Diệp đại nhân”, phẫn nộ hăng hái tâu Chu Hoằng Trăn, ta thần tử ở không hợp lễ chế.
“Nàng đã trở nên ngốc nghếch, không đe dọa , trẫm không quản được quy tắc hay không quy tắc nữa, trẫm giữ nàng bên cạnh.”
📍 Nếu thấy hay đừng ngại bọn mình lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài , các bạn thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Chu Hoằng Trăn rất tốt ta, ta thích hắn ta tặng ta cái đó, chặn giấy hổ phách, thỏi mực đẹp, và đủ loại vật kỳ lạ nhỏ bé khác.
Thất xảo bản, cửu liên hoàn, khóa Lỗ Ban, ta “Chiếu Dạ Bạch ” trên bình phong và ta cưỡi ngựa b.ắ.n .
Chu Hoằng Trăn liền sắp xếp đưa ta đến trường đua ngựa chơi, thợ thủ công thiết kế tên nhỏ gọn không gây thương tích.
ăn rất ngon, gà xông hương hoa hồng, vây cá hầm vàng, lưỡi phượng xào… Ta ăn rất cẩn thận, mỗi lần gắp chút xíu.
“Thích thì ăn nhiều , đừng tiết kiệm trẫm.” Chu Hoằng Trăn gắp đống lớn bỏ bát ta.
“Không, không được, ngon phải để ăn.” Đây ký ức khắc sâu xương tủy ta.
Mọi thứ tốt đẹp đều phải dành .
Chu Hoằng Trăn lập tức hỏi ta: “Ý vậy? Đình Tuyền? Khi nhỏ cha mẹ ngươi ngược đãi nàng, bắt nàng nhường hết ngon Diệp Tuyết Anh phải không?”
Ta ngơ ngác gật đầu.
Hắn ta trông vẻ giận dữ, đập đũa ngọc xuống bàn, giữa đôi mày chứa đầy uất ức.
Ta hãi co rúm , hắn ta lập tức cố gắng nặn nụ cười: “Đừng , trẫm… trẫm yêu thương nàng, những nàng chịu thiệt thòi từ cha mẹ lúc nhỏ, trẫm sẽ bù đắp gấp bội.”
Ta ngơ ngác bát lớn chất đầy sơn hào hải vị trước mặt, lúc không biết bắt đầu gắp từ đâu.
Chu Hoằng Trăn ta ăn, giọng dịu dàng tột cùng: “Nàng hãy trẫm, căn bệnh điên nàng phải do cha mẹ ngươi gây không?”
Ta không đáp hắn ta, hắn ta tự tiếp: “Hay vì nàng? Mấy ngày trước nàng bảo trẫm cưới nàng, trẫm sự tức c.h.ế.t đi được, cố ý thân thiết nàng, chọc giận nàng thôi, nhưng nàng tin đó sự …”
Hắn ta đưa tay , dường như chạm mái tóc ta.
Ta lập tức né tránh.
[ – .]
Bàn tay hắn ta ngượng ngùng dừng giữa không trung.
“Đình Tuyền, nàng ghét trẫm sao?”
Ta gật đầu.
Chu Hoằng Trăn im lặng hồi lâu, cuối cùng : “Nàng ngờ nghệch đần độn, lẽ không biết cách thể hiện tình cảm . Nhưng dù nàng ghét trẫm, trẫm không ghét nàng. Trước đây trẫm e ngại nàng, vì nàng quyền thần.
ta thường thiên oai khó lường, các ngươi làm thần tử trẫm, nhưng không biết rằng trẫm các ngươi. Đặc biệt nàng, nàng đồng hành cùng trẫm lên vị trí cao, trẫm nàng tự cao tự đại, ỷ công đòi ân, nên cố tình lạnh nhạt nàng, thực trẫm… lúc nào nghĩ về nàng, nàng sống tim trẫm.”
10.
Ta chê Chu Hoằng Trăn nhiều.
Hắn ta chuyện quanh co, không bằng con chim liêu ca lồng kêu “trị thuỷ” gọn gàng hơn.
Sáng sớm ta lười không dậy, hắn ta cầm cành hoa hải đường cù mũi ta: “Mèo lười, trẫm đã tan triều mà nàng vẫn ngủ.”
Cánh hoa hải đường ẩm ướt mát lạnh mềm mại, ta hắt xì cái to, lăn qua lăn trên giường, thầm đọc ba mươi lần “Chu Hoằng Trăn xấu”, lật mình ngồi dậy.
“Trị thuỷ! Trị thuỷ!”
Chu Hoằng Trăn vui không kể xiết, bày bàn cờ cười : “Nàng đúng ngốc, ngốc vẫn nhớ trị thuỷ, yên tâm đi, trẫm đã đi làm , hoàn toàn theo phương án nàng.”
“Tuyệt quá!” Ta vỗ tay reo vui.
Chu Hoằng Trăn dịu dàng ta, quá đỗi dịu dàng, khiến trái tim ta tan chảy như kẹo bông gòn.
Như vậy không tốt, hắn ta xấu! Ta không thể bị hắn ta làm rung động.
Vì vậy ta che mắt mình , không hắn ta.
“Giờ sao nữa? Nàng vẫn trẫm sao?” Giọng Chu Hoằng Trăn nhẹ nhàng, trượt qua tai ta như nhung lụa.
“Ban đầu trẫm đang định mang chơi mới chế tạo Thượng Bảo ty nàng, tiếc nàng không xem, cái ná này, thú vị, những viên bi này, mỗi viên đều long lanh suốt…”