Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Uyên và Tam hoàng tử cũng nhanh chóng bước lên “thăm hỏi”, nét mặt đầy vẻ “quan tâm” và “sợ hãi”.
“Bệ hạ, thần nghĩ việc này tất có ẩn tình. Nhất định có kẻ mưu đồ bất chính, muốn hại Thái tử điện hạ!”
Ngụy Uyên nghiêm nghị nghĩa khí lẫm liệt nói.
Tam hoàng tử cũng phụ họa bên cạnh:
“Phải đó, phụ hoàng! Nhất định phải nghiêm trị hung thủ!”
Nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bọn chúng, ta chỉ cảm thấy buồn nôn.
【Diễn đi, cứ tiếp tục diễn đi! Thật là ngay cả Kim Nhân cũng thiếu nợ các ngươi một tượng vàng! Nếu không nhờ công chúa cơ trí, hôm nay Thái tử điện hạ đã thật sự mất mạng rồi! Hai kẻ lòng dạ rắn rết!】
Tiếng lòng của Bảo Châu nói trúng tim gan ta.
Ta đã cứu được hoàng huynh. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Phụ hoàng hạ chỉ điều tra kỹ lưỡng, nhưng tra đi tra lại, cuối cùng chỉ tra được tới tên mã phu phụ trách “Đạp Tuyết”. Mà tên mã phu ấy, ngay sau khi chuyện xảy ra đã sợ tội mà tự vẫn.
Manh mối, đến đây liền đứt đoạn.
Một vụ ám sát mưu tính tinh vi, cuối cùng lại bị định tội là một trường hợp ngoài ý muốn.
Dù tất cả đều hiểu rõ, đây tuyệt không phải chuyện ngẫu nhiên.
Từ hôm đó, hoàng huynh đối với ta rõ ràng đã khác xưa.
Huynh không còn coi ta là muội muội bé bỏng cần được che chở nữa, mà bắt đầu nghiêm túc lắng nghe ta nói, thậm chí có lúc còn hỏi ta về việc triều chính.
Huynh riêng nói với ta:
“Chiêu Dương, cảm ơn muội. Nếu không có muội, e rằng huynh…”
Ta khẽ lắc đầu:
“Chúng ta là huynh muội.”
Một lần Thu săn, đã khiến ta thấy rõ góc tối đen nhất trong chốn thâm cung.
Cũng để ta hiểu rằng, muốn bảo vệ người ta để tâm, chỉ có lòng tốt và tình thân thôi thì hoàn toàn không đủ.
Ta cần sức mạnh.
Một loại sức mạnh đủ để chống lại bóng tối đó.
3
Ta tưởng rằng cứu được hoàng huynh, là có thể thay đổi tất cả.
Ta sai rồi.
Lần thoát chết trong gang tấc trên trường săn khiến hoàng huynh càng thêm tin tưởng ta, nhưng cũng làm huynh sinh nghi với Ngụy Uyên và Tam hoàng tử.
Huynh bắt đầu âm thầm điều tra bọn họ, mong tìm ra chứng cứ chúng mưu hại mình.
Thế nhưng Ngụy Uyên là hạng người nào chứ. Hắn hành sự kín kẽ không kẽ hở, tâm cơ thâm sâu, sao có thể dễ dàng để lại nhược điểm?
Việc điều tra của hoàng huynh chẳng những không thu được gì, ngược lại còn kinh động rắn rết.
【Công chúa ơi, Thái tử điện hạ điều tra thế này không ổn đâu. Ngụy Uyên lão hồ ly ấy đã sớm giấu đuôi rồi. Thái tử điện hạ cứ làm rầm rộ thế này chỉ khiến chúng tức quá hóa liều thôi!】
Tiếng lòng của Bảo Châu tràn đầy lo lắng.
Lòng ta cũng trĩu xuống như đá tảng.
Quả nhiên, một tháng sau, hung tin truyền đến.
Hoàng huynh trên đường tuần tra kinh kỳ đại doanh, bánh xe ngựa bất ngờ gãy trục, xe mất khống chế lao xuống khe núi.
Lần này, huynh không còn trở về được nữa.
Tin báo vào cung, mẫu hậu nghe xong ngất lịm tại chỗ. Phụ hoàng chỉ sau một đêm, đầu đã bạc trắng.
Cả Đại Lương triều chìm trong tang thương bi thống.
Ta đứng trước linh đường Đông cung, nhìn cỗ quan tài lạnh lẽo kia, máu trong người như đông cứng cả lại.
Là ta.
Là ta hại huynh ấy.
Nếu ta không khiến huynh ấy sinh nghi, nếu ta không để huynh đi điều tra, có lẽ… có lẽ huynh còn có thể sống thêm chút nữa.
【Công chúa… đây không phải lỗi của người…】
Bảo Châu đứng sau lưng ta, tiếng lòng đẫm nước mắt và tự trách.
【Là Ngụy Uyên và Tam hoàng tử quá độc ác! Chúng phát hiện Thái tử điện hạ tra xét bọn chúng thì dứt khoát một đao chém sạch…
Trục xe ngựa bị người động tay chân từ trước, dùng một thứ thuốc ăn mòn đặc biệt, bên ngoài hoàn toàn không nhận ra.
Nhưng chỉ cần xe chạy nhanh trên đường sóc nảy, trục yếu liền lập tức gãy. Đây là thủ đoạn hèn độc chỉ có trong quân doanh, nhất định là Ngụy Uyên làm!】
Ta cắn chặt môi đến bật máu, vị tanh mằn lan trong miệng.
Ngụy Uyên… Tiêu Cảnh Diêm…
Ta sẽ khắc hai cái tên ấy, từng nét một, vào tận đáy tim mình.
Cái chết của hoàng huynh, với phụ hoàng mẫu hậu mà nói, là đả kích chí mạng.
Mẫu hậu từ đó nằm liệt giường, suốt ngày lệ rơi không dứt, tinh thần tiều tụy sa sút.
Phụ hoàng cũng vì nỗi đau mất con mà chán nản triều chính, ngày ngày nhốt mình trong Cần Chính điện, mượn rượu giải sầu.
Một khoảng trống quyền lực khổng lồ hiện ra trên triều đình.
Mà Ngụy Uyên và Tam hoàng tử thì như cá mập ngửi thấy mùi máu, lập tức lao tới chiếm chỗ trống ấy.
Tam hoàng tử Tiêu Cảnh Diêm mượn cớ “phụ hoàng phân ưu”, bắt đầu can dự triều chính.
Hắn vốn tư chất tầm thường, năng lực có hạn, kẻ thật sự nắm đại quyền trong tay, chính là Tĩnh Viễn Hầu Ngụy Uyên đứng sau lưng.