Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

11.

Trong khoảng thời gian ấy, Phương Dũ Xuyên cũng từng dẫn Linh Linh đến tìm tôi.

Khi đó, con gái tôi vừa tan lớp múa, tôi đang lái xe đưa con về.

Vừa nhìn thấy xe tôi, Phương Dũ Xuyên liền lao ra chặn đầu xe, kéo theo Linh Linh quỳ rạp xuống trước mũi xe.

“Mẹ ơi, con dẫn vợ con tới xin lỗi mẹ rồi, xin mẹ tha thứ cho bọn con.”

“Con biết lỗi rồi, bị cư dân mạng mắng chửi đến tỉnh ra. Sau này con không dám làm chuyện ngu ngốc nữa đâu.”

“Mẹ đừng giận con nữa, con biết trong lòng mẹ vẫn thương con mà. Chỉ cần mẹ lên tiếng, mẹ vẫn là mẹ ruột của con. Sau này con sẽ nuôi dưỡng mẹ đến cuối đời.”

Nói rồi, nó liếc sang nhìn con gái tôi, rồi tiếp:

“Sau này con cũng sẽ xem Tiểu Hứa như em gái ruột. Tài sản của mẹ, con cũng sẽ chia cho em ấy một phần. Mẹ yên tâm đi.”

Ha! Vẫn còn mơ tưởng tới tài sản của tôi?

Còn cái gì mà “chia cho em gái một phần”?

Ai cho nó cái quyền chia chác?

Tôi không phản bác trực tiếp, chỉ bật cười lạnh lùng:

“Xin lỗi à? Bị cả mạng xã hội chửi cho xối xả cả tháng trời, giờ động cái mồm xin lỗi vài câu là xong sao? Không có thành ý.”

Phương Dũ Xuyên ngớ ra:

“À… Thành ý? Mẹ muốn thành ý kiểu gì?”

Lúc này, con gái tôi hạ kính xe xuống, thản nhiên nhìn Dũ Xuyên, vỗ vỗ má mình hai cái rồi lười biếng nói:

“Đương nhiên là thành ý kiểu này. Hiểu chưa, anh bạn?”

Phương Dũ Xuyên cuối cùng cũng hiểu.

Hắn giật cổ áo Linh Linh, vung tay lên —

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Liên tiếp những cái tát nảy lửa giáng xuống mặt Linh Linh, đỏ ửng, thậm chí rớm m/á/u.

Linh Linh sững người.

“Anh… anh dám đánh tôi?”

Ngay sau đó, cô ta như phát điên, lao vào cấu xé mặt Phương Dũ Xuyên, để lại đầy những vết m/á/u và trầy xước.

Hai người đánh nhau một trận hỗn loạn ngay giữa đường.

Còn tôi thì ngồi trong xe với con gái, vừa xem “kịch” vừa nhâm nhi hạt dưa.

Giữa chừng, con bé còn chu đáo dúi vào tay tôi một túi hạt hướng dương khác.

Cuối cùng, Phương Dũ Xuyên chiếm thế thượng phong.

Hắn giữ chặt tay Linh Linh, thở dốc, quay sang tôi báo công:

“Mẹ! Giờ thành ý đủ chưa? Mẹ tha thứ cho con rồi chứ?”

Tôi nhả vỏ hạt dưa ra cửa sổ, thản nhiên nói:

“Tha chứ. Mẹ tha lỗi cho một người xa lạ thì có gì phải khó khăn?”

“Còn chuyện tài sản ấy à? Không cần con bận tâm.

Toàn bộ tài sản sau này đều là của con gái mẹ — chẳng liên quan gì đến con cả.”

“Người trẻ, nên học cách tự lập đi.”

Nói rồi, tôi nhấn ga, để lại ánh mắt vừa sửng sốt vừa phẫn nộ của hắn phía sau.

Sau này tôi nghe nói, Linh Linh định chia tay, nhưng Phương Dũ Xuyên không đồng ý, thậm chí còn giam giữ cô ta.

Hắn cho rằng mọi tai họa đều bắt nguồn từ Linh Linh.

Nếu không phải cô ta ghen bóng gió cái ghế phụ, thì mọi chuyện đã chẳng bị bóc trần.

Quan hệ giữa tôi và hắn cũng chẳng rạn nứt đến vậy.

Linh Linh hủy hoại tất cả của hắn — giờ lại muốn bỏ đi?

Không dễ thế đâu!

Hắn cùng Trần Tú Lệ đưa Linh Linh về quê, giam cô ta lại, bắt cô ta sinh con để chuộc tội.

Kết quả thì sao?

Linh Linh liên tục sảy thai, dù mang thai được vài lần.

Để giữ đứa con, Phương Dũ Xuyên và bà ta nghĩ đủ mọi cách.

Cuối cùng, họ trói Linh Linh lên giường, bắt cô ta nằm cố định để dưỡng thai.

Đứa trẻ cuối cùng cũng chào đời.

Nhưng đó lại là một đứa bé tàn tật — thiếu một tay, một chân, lại còn mù mắt.

Phương Dũ Xuyên phát điên.

Hắn lao tới chửi Linh Linh là đồ sao chổi, là đồ vô dụng, là nguồn cơn mọi tai họa.

Ngay lúc hắn giơ tay định đánh Linh Linh,

cô ta rút ra một chiếc kéo giấu dưới gối, đ/â/m thẳng vào mắt hắn.

M/á/u trào ra, hắn đau đớn gào thét.

Nhưng Linh Linh không dừng lại.

Cô ta liên tiếp đ/â/m — đầu, cổ, ngực — hàng chục nhát, m/á/u me be bét.

Phương Dũ Xuyên c/h/ế/t tại chỗ.

Linh Linh bị kết án 10 năm tù.

Do nằm liệt quá lâu, cơ chân cô ta teo tóp, chỉ có thể ngồi xe lăn, dáng vẻ già nua, hốc hác.

Còn Trần Tú Lệ bị tuyên án treo 2 năm.

Không con, không cháu, không tiền,

bà ta sống bằng nghề nhặt ve chai, nuôi một đứa chắt tật nguyền.

Phần đời còn lại của bà —

chỉ có thể chìm trong mệt mỏi và dằn vặt.

Về phần Lý Mộng, tôi sau này có đến bệnh viện tâm thần thăm cô ta.

Hôm ấy cô ta đang nằm phơi nắng, trông khá thanh thản.

Nhưng vừa thấy tôi, nụ cười lập tức đông cứng.

“Cô là… Lưu Phương? Cô biết hết rồi sao?”

Tôi nhoẻn miệng cười:

“Biết chứ. Tôi đến đây báo tin cho cô mà.

Con trai cô c/h/ế/t rồi.

Người giết nó, chính là con gái cô.

Còn cháu ngoại của cô — à không, cháu trai của cô — thì khuyết tật tứ phía, lại còn mù lòa.”

“Lý Mộng, đây chính là nghiệp cô phải gánh.”

Nghe xong, Lý Mộng quỵ ngã, gào khóc, miệng lặp đi lặp lại:

“Không thể nào… Không thể nào… Đây không phải thật…”

Khuôn mặt vặn vẹo, méo mó đến đáng sợ.

Lần này, cô ta thực sự phát điên.

Chẳng bao lâu sau, cô ta nhảy lầu tự sát.

Tùy chỉnh
Danh sách chương