Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
trưởng đếm xong, nắm lấy tôi:
“Con à, phải kiên cường lên. Bệnh chúng tôi có hệ thống an ninh hoàn thiện nhất, chắc chắn chăm sóc tốt cho ông ấy.”
Ra khỏi bệnh tâ m th ần, tôi cúi người thật sâu trước cô hội trưởng.
Cô hội trưởng lau nước mắt, rút ra phong bì:
“Khi bố con mới bắt đầu đá nh con, cô đã muốn can thiệp. Nhưng cô là người ngoài, sao có thể xen vào chuyện đình của người khác chứ?”
“Bây giờ thì tốt rồi, con không còn phải lo sợ nữa. Đây là số mọi người quyên góp con học đại học, cầm lấy .”
Tôi vội xua :
“Không, không cần đâu ạ. Cô ơi, con có học bổng rồi…”
“Nhận , vào đại học còn nhiều thứ phải chi tiêu lắm, này đừng quay đây nữa.”
Nhưng năm thứ đại học, tôi vẫn quay .
Lúc bố tôi đã ch—ết.
Bố tôi bị giế,,t bởi những bệnh nhân cùng phòng.
Ông khó chịu vì tiếng ồn của và đ e d ọa dùng da-o gi ết ch ết .
Những bệnh nhân cùng phòng tin vào điều . đã hợp sức , chờ nửa đêm giữ chặt ta y ch ân của bố tôi, rồi dùng gối b-ịt m-ặt cho ông ngộ p chets.
Bố tôi cả đời oai phong, cuối cùng ch ết cách lặng lẽ như vậy.
đình của những bệnh nhân cùng phòng gom góp 50.000 tệ, mong tôi đồng ý giải quyết riêng.
khi nhận , tôi lập tức đưa bố nhà hỏ))a t))áng.
Tôi trả thêm xếp vào hàng sớm, kịp cho lượt hỏ a tá cuối cùng trong ngày.
Cầm túi nhựa đựng tr o c ốt, tôi vừa ra khỏi liền rải ngay.
, tôi lo xong mọi thủ tục, đưa căn nhà lên sàn giao dịch bất động sản.
Chưa đầy tháng, căn nhà đã bán và mặt chuyển vào tài khoản của tôi.
Tôi bắt xe quê, muốn gặp ngoại và .
Tôi có quá nhiều điều muốn nói.
Tôi muốn nói với ngoại rằng không phải là gán h nặ của tôi.
Giờ tôi đã lớn, tôi có nuôi và .
Nhưng khi tôi trở …
Ngôi nhà của ngoại đã có người khác ở.
hàng tạp hóa của tôi đóng rồi.
Tôi hỏi thăm khắp nơi, chỉ tìm ôi m ộ nhỏ.
thím dẫn đường giải thích:
“Con gái nhà lão Dương, giữa đêm khuya, không biết tại sao chạy ra hồ, chets rồi.”
“ khi lão Dương lo xong ta l ễ cho con gái, đốt giấy vào ngày thất tuần, ấy nh ảy xuống hồ.”
Tôi hỏi:
“Chuyện này xảy ra khi nào? Không còn gì sót sao?”
“Chắc là năm thứ khi cháu gái . Hồi lo chuyện cưới hỏi cho con gái, đã tiêu hết sạch . Đá m t ang là do dân làng quyên góp tổ chức.”
“Nhà cũ và hàng tạp hóa đều thuộc sở hữu của tập thể thôn, ủy ban thôn thấy đáng thương nên đã tìm chỗ ở cho .”
Tôi thực sự không còn hỏi thêm gì nữa.
Chỉ còn cách mua mã và nhang.
Tôi qu;ỳ xuống, d((ập đầ u lạy, thắp hương, đ ốt mã.
Đầu óc tôi chưa bao giờ tỉnh táo thế.
Tôi không còn nhà nữa rồi.
13
Còn tin tức của , là giáo viên chủ nhiệm cho tôi biết.
ta không học đại học, không du học, mà ở nhà giúp bố đ ẻ việc kinh doanh.
Mỗi tháng, ta đều đặn vào bệnh đóng phí, thăm kế.
Nhưng sản lớn của người đàn ông trung niên không phải kiếm từ những con đường chính đáng, mà là từ việc cho va y nặ l ãi và đòi nợ bằng bạ₫₫o lự c.
Vì cha con trong lúc đòi nợ đã dùng thủ đoạn quá mức t-àn nh-ẫn, cộng thêm chính phủ đang mạnh trấn áp tội phạm, cuối cùng cả đều bị bỏ t ù.
Lần cuối cùng tôi gặp là khi tôi bệnh thăm giáo viên chủ nhiệm đang bệnh.
Giáo viên chủ nhiệm nắm tôi và Nghi, trách:
“Chỉ là căn bệnh nhỏ, sao vội từ công ty chạy , phải chăm chỉ làm việc, tập trung vào sự nghiệp, mới là điều quan trọng.”
Nghi ôm cánh giáo viên chủ nhiệm, nũng nịu:
“Chúng em nhớ cô quá, thế mà cô cứ không cho chúng em thăm.”
Khi dị ch truyền trong bình sắp hết, tôi đứng dậy tìm y tá.
Quẹo vào góc hành lang, tôi thấy ngồi xổm trước phòng bệnh, đang lặng lẽ uống rư ợu.
ta chỉ còn châ!!n, thiếu ón ta y. Cả người ta gầ)y g ò khô héo, giống như xá c ướp vừa từ trong m!!ồ chui ra.
Nếu không phải vì đã ở bên nhau nhiều năm, tôi không thể liên tưởng ta với hình ảnh trước đây.
Như Nghi thấy tôi mãi không , liền ra ngoài tìm tôi.
Cô ấy liếc nhìn , trên mặt hiện lên chút đồng cảm.
“Chắc là ở nhà có bệnh nhân, thật tội nghiệp.”
“ là .”
“ ? Thế thì đáng đời thôi.”
Cô ấy nắm tôi, bước vững .
Hôm nay ánh nắng vẫn tươi sáng.
Chắc chắn tương lai của chúng tôi suôn sẻ, sự nghiệp luôn rộng mở.
HẾT
#trasuatiensinh