Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8Uxr9F7KMF

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7: Giữa Bình Hoa và Tri Thức

Trì Dạ Minh cười nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

“Đúng rồi, chào bạn.”

“Tôi muốn phỏng vấn anh! Dù anh không nhận phỏng vấn nhưng tôi cũng muốn! Phỏng vấn anh!”

Sinh viên đó bất chợt hét lớn, giọng trong trẻo vang như chuông, làm chim trên cây bay tán loạn.

“Phù… hôm nay tôi có thể ngoại lệ một lần.” Lần này Trì Dạ Minh không nén được, cười phá lên.

Sinh viên kia đỏ mặt xấu hổ vì hành động ngớ ngẩn trước thần tượng.

Bạn anh ta bất lực đưa máy quay, rồi mỉm cười hỏi:

“Chúng tôi có thể phỏng vấn về chuyện anh và vợ anh, Tống Thu Diệu, được không?

“Anh và cô ấy quen nhau thế nào?”

Trì Dạ Minh mỉm cười: “Chúng tôi đều yêu vật lý, cùng tham gia cuộc thi, cùng luyện tập.

“Tôi để ý cô ấy từ lâu rồi, nhưng phải đến đội tuyển tỉnh mới bắt đầu trò chuyện.”

“Có điểm gì khác biệt không?” Sinh viên tiếp tục hỏi.

“Vật lý là tín ngưỡng duy nhất không thay đổi trong cuộc đời cô ấy…”

“Xin lỗi đã ngắt lời.” Anh chàng cười nhẹ, ánh mắt trong trẻo ngây thơ.

“Anh là một trong những nhà vật lý vĩ đại nhất thế kỷ này, vật lý không phải tín ngưỡng duy nhất không thay đổi đời anh sao?”

Trì Dạ Minh sững người, ánh mắt dịu dàng lướt qua, như trở về đêm xa xưa mờ mịt.

“Thời gian dài rồi, cũng có người hỏi tôi câu hỏi như thế.”

“Lúc đó anh trả lời sao?” Sinh viên tò mò.

Trì Dạ Minh cười nhẹ, ánh nắng rọi vào đôi mắt màu hạt dẻ, làm dịu hàng mi rủ xuống.

“Tôi nói, vật lý không phải tín ngưỡng duy nhất không ngừng thay đổi trong đời tôi.

“Tống Thu Diệu mới là.”

Ngoại truyện:

Sau đó, hướng nghiên cứu của chúng tôi có bước đột phá lớn.

Chúng tôi lại một lần nữa xuất hiện trước công chúng, ở cương vị những nhà vật lý.

Năm bốn mươi tuổi, chúng tôi cùng đứng trên sân khấu nhận giải Nobel.

Trì Dạ Minh bên cạnh tôi, phát biểu đầu tiên. Thời gian không để lại nhiều dấu vết trên gương mặt trời phú ấy.

Giữa tiếng vỗ tay vang dội và hào quang rực rỡ, tôi nhớ về một đêm cách đây mười lăm năm.

Lúc đó chúng tôi hẹn nhau ngồi trên đỉnh núi ven biển đảo Santorini xem hoàng hôn, nhưng khi đến nơi thì trời đã tối.

Mặt trời đã lặn, nhưng bầu trời rộng lớn vẫn được tô điểm bằng những ngôi sao lung linh.

Bỏ lỡ hoàng hôn, tôi không thất vọng mà hào hứng cầm que gỗ vẽ biểu đồ sao đơn giản trên cát.

Vẽ được nửa chừng, tôi ngẩng đầu ngắm bầu trời sao xa xăm nhưng gần kề trong tầm tay.

Dưới vũ trụ bao la, con người thật nhỏ bé.

Tôi bỏ que gỗ, dùng ngón tay viết trên bản đồ sao:

[Vũ trụ rộng lớn.]

Bỗng cảm nhận luồng hơi ấm trên gáy, tôi không kìm nổi mà rùng mình.

Quay lại, thấy Trì Dạ Minh đang viết gì đó cạnh tôi.

Anh mỉm cười, mái tóc bay theo gió núi, ánh mắt lấp lánh những tia sáng nhỏ.

Tôi cúi xuống, thấy dưới dòng chữ của mình có thêm bốn chữ:

[Vì em mà diệu kỳ.]

Thế giới được cấu tạo từ những hạt nhỏ bé, cuối cùng chúng ta cũng sẽ trở thành những hạt bụi li ti, luân hồi bất tận.

Nhưng trong chuyến hành trình của cuộc sống, điều kỳ diệu nhất chính là mọi thứ trở nên khác biệt vì có em.

Bài phát biểu nhận giải của Trì Dạ Minh vừa kết thúc, như có sự đồng điệu nào đó, anh nói:

“Phần cuối bài phát biểu, tôi có thông điệp muốn gửi đến vợ mình.”

Giọng nói ấm áp, đầy cảm xúc vang lên:

“Vũ trụ rộng lớn, vì em mà diệu kỳ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương