Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chúng ta mà không cướp, chẳng phải quá mất mặt cho danh hiệu “thổ phỉ chuyên nghiệp” sao?
Cuối , ta và Lão Lục chôm được hai rương đầy bảo vật, còn Béo Nha thì… dẫn theo nữ xinh đẹp lanh lợi – vừa nhìn đã là nữ tướng yêu giới.
“Nói trước nhé, ta đưa các tỷ về trại không phải để các tỷ câu dẫn đàn ông! Trại ta nghèo lắm, cần mở thêm vài ngành làm ăn. Ta cần các tỷ dạy ta làm ăn đàng hoàng!”
Đám yêu nữ: “…”
Chúng ta cưỡi ngựa như bay, quay về lại Hắc Trại.
Còn những tranh đoạt, thị phi võ lâm… từ về sau…
không còn liên quan gì đến chúng ta nữa.
34
nói, trận chiến diệt Ma sau là do thân chinh xuất binh trấn áp.
xưa vốn đã chướng đám lắm chuyện, cơ hội lần này chính – tà lưỡng bại câu thương, liền đưa chiêu chiêu an.
Quả nhiên chiêu này phục được không ít .
Bọn ác hung tàn thì bị bắt thì bắt, tử hình thì tử hình, xử án thì xử án.
Còn những môn phái cơ nghiệp, chăm nộp thuế, danh vọng không tệ, thì lại khoan dung, nhắm mở cho qua.
Tây Trấn tướng quân lập được công, hình như còn được sắc phong làm vương gia ngoại tộc.
Phu tướng quân thì một bước lên mây, trở thành vương phi.
Không vì sao, chuyện Lục Nguyên thế thân Thẩm Như , cuối lại bặt vô âm tín.
Chức vị Cốc chủ Tàng Nguyệt Cốc vẫn là “Thẩm Như ”, chức minh chủ Võ Lâm vẫn do ông đảm nhiệm.
Không chỉ được lòng các môn phái, mà còn bắt thân thiết với .
Chỉ là… nói, vị đệ tử quan môn ông – Lục Thiên Hành, sau khi báo thù cho gia môn thì kiệt sức mà chếc.
Một đời kiêu tử , cứ thế mà vùi thân dưới cát bụi.
Kiếm Môn từ đó cũng lặng lẽ biến mất khỏi .
*
Hai năm sau, Hắc Trại đổi thay toàn diện.
xuống chiêu an, chia đất rừng cho dân trại, còn phái ông lão đến dạy trồng thuốc quý với cây ăn trái.
Từ khi cơm ăn áo mặc, ruộng vườn tài sản đủ đầy, ai nấy cũng chẳng còn hứng thú làm thổ phỉ nữa.
thư sinh nghèo bị ta kéo về làm quân sư ngày nào, ném bàn toán và sổ sách lại cho ta, cười khổ nói:
“Thiên tỷ à, ta quyết rồi… Ta phải đi thi Hương. Cái nghề quản sổ sách trại này, xin nhường lại cho tỷ.”
Ta muốn chếc, chạy đi đập cửa con gái:
“Béo Nha! Không phải Tần Tử Hạc từng bảo muốn về trại kiếm việc làm à?! Nó tính sổ sách không?!”
Béo Nha mở cửa cái “rầm”, gắt ầm lên:
“Con đã nói bao lần rồi! Sau này gọi con là Tô Thanh Dương! Gọi ‘Béo Nha’ như quê mùa! Lỡ cha mẹ Tần Tử Hạc xong chê bai thì làm sao?!”
Tần Tử Hạc cuống quýt chen vào, cười nịnh:
“Béo Nha thì sao? Béo Nha dễ thương mà! Ta thích thì phụ mẫu ta cũng thích! Béo Nha ơi, khi nào theo ta về Thanh Vũ Trang một chuyến, cha mẹ ta đang mong gặp nàng lắm đấy.”
Ta điên, đạp cửa một cước:
“Không được đi! còn chưa tích đủ hồi môn cho con đấy!”
Giận xong, ta lại hùng hổ đi tìm Lão Lục:
“ nam chếc tiệt kia biến đi đâu rồi hả?!”
Đám trẻ con trên núi chỉ cười toe:
“Thiền thẩm ơi, Lục thúc lại lên núi săn thú rồi!”
Ta gần như phát điên:
“Không phải ông quan nói rồi sao?! Không được săn bắn! Phải bảo vệ cái thứ gọi là ‘phong mạo lâm’ thì thuốc quý mới mọc được! Cái Lão Lục kia, lăn ngay về đây cho ta!!!”
35
Vừa chạy tới cổng trại, ta liền thấy một thanh niên áo vải, xách trường kiếm, cười hì hì không xấu hổ mà gọi lớn:
“ ơi, con lại… vô gia cư rồi.
Cái phòng cũ con… còn trống không đó?”
Ta thì vừa cười vừa mắng:
“Cái con khỉ nhà ! Cô cô giờ là vương phi rồi, còn bày đặt mặc áo vải giả nghèo gì hả?
Vương phủ không cho cái phòng tử tế à?!”
Hắn nhún vai:
“Ở không quen.”
Nói rồi móc trong túi mười lượng bạc:
“ chẳng bảo để dành bạc cưới vợ gả chồng gì đó à?
Con còn nợ mười lượng, hôm đặc biệt quay về trả cho đấy.”
Ta một phát giật lấy, vừa lau nước vừa quát:
“Coi như nhà còn lương tâm! Nợ tiền mà không trả, đẻ cũng uổng!”
Lục Thiên Hành: …
Hắn nhướng mày, cười nói:
“ này, thanh ‘Thiết Chùy Kiếm’ chẳng phải cũng rất được sao? phong cách riêng chứ bộ.”
Ta lười đáp, xoay đi vào trong, vừa đi vừa hô:
“Lão Lục! Thanh Dương! Mau chuyển hết tiền riêng khỏi phòng thằng mỏ nhọn này, kẻo nó về là kiểm kê sổ sách cướp sạch đấy!”
Thanh niên áo vải cứ thế tà tà đi theo sau, dáng vẻ lười nhác quen thuộc.
tiểu thổ phỉ chưa từng gặp hắn thì xôn xao hỏi ta:
“Thiền thẩm ơi, ai đó thế?”
Ta đáp tỉnh queo:
“Con ta đấy, Tô Lượng. Trước kia xông pha một phen.”
kẻ tò mò:
“Hắn quay về rồi à? Bên ngoài không sống được hả?”
Tô Lượng cười nhịn không nổi, thở dài một tiếng:
“Ừm… không dễ lăn như tưởng, đành phải quay về nuôi cha dưỡng mẹ thôi.”
36
Tô Thanh Dương tiếng động, lập từ trong phòng lao :
“ ! Huynh về rồi sao! Muội nhớ huynh lắm đó!”
Nàng bây giờ đã học được vài ngón nghề từ đám yêu nữ, cách ăn mặc điểm trang, tươi tắn như hoa đào tháng ba, nhẹ nhàng như cánh bướm lao thẳng vào lòng Tô Lượng:
“! Lần này huynh trở về… sẽ không rời đi nữa, phải không ?”
Tô Lượng vừa đưa xoa đầu muội muội, vừa định nói lời ấm lòng, thì chợt thấy Tần Tử Hạc theo sau, trừng lớn, kinh ngạc kêu:
“Lục… Lục…”
Tô Lượng lập sầm mặt, lạnh nhạt nói:
“Cho một cơ hội gọi lại cho đúng – phải gọi là cữu .”
Ánh nắng đầu hạ xuyên qua tán chương trong sân, bóng lá lấp lánh rơi xuống nền gạch cũ, chiếu lên khung cảnh nhốn nháo ấm áp một gia miền cước bình dị.
Một hàng xóm đi ngang, mỉm cười hỏi:
“Thiền tỷ, con trai tỷ về rồi à?”
Ta gật đầu liên tục:
“Về rồi, về rồi! Tối mời mọi ăn chè trôi nước nha!”
“Ăn chè gì, sắp Trung rồi mà! Nướng cân bánh trung cho xôm tụ chứ!”
“Được được! Đoàn viên viên mãn, ăn bao nhiêu cũng không ngán!”
Lão Lục cuối cũng về, xách một con thỏ rừng còn đang giãy đành đạch, đưa tới trước mặt ta:
“Thiền à, bắt được một con thỏ này, tuy không ăn được… nhưng nuôi cũng được nhỉ? Nàng đặt cho nó đi.”
Ta ôm lấy con thỏ, nghĩ một lát rồi cười nói:
“Vậy gọi nó là A Quyên đi.”
A Thiền – A Quyên, chính là “A Thiền A Quyên, ý là vầng trăng sáng.”
Trăng tròn chưa tới, nhưng sẽ sớm thôi.
Chúng ta – một nhà cuối cũng đã sum vầy nơi đây.
Vậy nên…
*Đãn nguyện trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên..
(*Chỉ nguyện trường cửu
Ngàn dặm dưới trăng tròn.)
-HẾT-