Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nếu là “ăn nói thẳng thắn”, thì ngay tiên tôi lên tiếng ngăn cản, bà đã phải dừng lại rồi.
Nhưng bà vẫn nói, nói rất nhiều — thì có là cố tình.
Vài ngày , tôi nói với bà rằng tôi đã gạch tên khỏi danh sách dự kiến trúng tuyển, vì đơn vị tuyển dụng cho rằng tôi có không đủ năng lực đảm nhận công việc.
Điều khiến tôi giận nhất — là khi nghe tin, mẹ tôi chẳng những không hề tỏ ra áy náy, mà còn bật cười.
Nụ cười đắc ý, như mọi thứ đúng như bà đã dự đoán trước.
Bà cười lạnh:
“Thấy chưa, mẹ đã bảo là con thi không đậu rồi, mà con cứ không tin.”
Nhưng khi thấy tôi thực đau lòng, buồn mức không còn thiết tha nữa, bà lại quay sang dỗ dành:
“Một không được thì sang năm thi lại, con cứ yên tâm, mẹ nhất định không nói hết, mẹ hứa với con đấy!”
Tôi cười. Một nụ cười , nhưng là nụ cười buông bỏ.
Mẹ tôi đã hứa quá nhiều rồi, mà tôi thì… không dám tin nữa.
Tôi đã muốn nói cho bà biết: ra tôi đã thi đậu.
Muốn nói rằng mấy lời vớ vẩn bà nói hôm , kỳ thực không đủ để rớt kết quả chính thức.
Tôi nói dối — để xem bà có thấy hối hận không.
Nhưng không. Bà vẫn như cũ, luôn nghĩ là mình đúng, luôn tìm cách bao biện cho bản thân.
Tôi mở nhóm chat ba đã trước, gõ vào một :
“Bắt kế hoạch .”
Tối hôm , tôi hiếm khi về nhà ăn cơm, bảo ký được một hợp đồng lớn, muốn uống với ba vài ly ăn mừng.
Mẹ tôi nghe xong thì rất vui, nhanh chóng xắn tay chuẩn một bữa cơm thịnh soạn.
Nhưng tôi đều biết — dù bà có nhiệt tình nấu ăn đâu, thì kiểu cũng sẽ có màn “phá hỏng không khí” như thường lệ.
Quả nhiên, tôi bước vào cửa, mẹ tôi đã cầm vá đứng chắn ngay cửa bếp, lạnh tanh.
“ đúng kiểu mèo mù vớ cá rán. Ký được mỗi hợp đồng mà mừng tới vậy sao? Hồi xưa ba mày ký bao nhiêu hợp đồng lớn như thế còn chẳng khoa trương như mày!”
tôi không nhịn được, bật lại ngay:
“Là vì hồi ba chưa kịp vui đã mẹ dội cho một gáo nước lạnh rồi còn !”
tôi thay giày nói, còn chưa thèm ngẩng lên.
Mẹ chặn họng, khựng lại một lúc, khí thế tức xẹp xuống, vẫn là quen thuộc:
“Thì mẹ cũng đâu có ý khác…”
“Thì mẹ cũng đâu có ý khác mà!”
tôi lại y chang lời bà, không thiếu một chữ — chính thức khai hỏa cho kế hoạch “lấy gậy ông đập lưng ông”.
Bữa cơm được dọn ra, nào nấy vẫn thơm ngon đẹp mắt như mọi khi.
Trước đây, nhất định tôi sẽ dành vài khen ngợi cho mẹ. Vì nấu nướng là việc cực nhọc, còn tôi — là những ngồi chờ ăn — luôn cố gắng tỏ ra biết ơn, tạo động lực tinh thần cho bà.
Thành quen rồi. Vậy nên này, mẹ vẫn ngồi bên cạnh cười tủm tỉm, chờ được khen.
Nhưng…
“ con không ăn đâu.”
“Con cũng không có hứng.”
“ lại cũng từng ấy , nhìn phát chán. Bà này, hay là vợ chồng mình đổi khẩu vị tí ? mà không chịu mấy mới mới?”
Mẹ tôi, mồ hôi vẫn còn chưa khô, đứng đờ ra như tượng, dường như không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng tôi chẳng cho bà cơ hội giải thích.
Tôi khẽ thở dài, buông một :
“ được rồi… ăn tạm vậy.”
Tôi dốc hết kỹ năng diễn xuất bé giờ để nghe uể oải, bất đắc dĩ, lại đầy chịu đựng.
, tôi gắp một miếng, nhai vài rồi khẽ nhăn , chậc chậc hai tiếng… rồi nhè ra.
Ăn tạm cũng không nuốt nổi.
Mẹ tôi nghi ngờ, tự gắp thử một miếng: “Có mức vậy không?”
tôi cũng đặt đũa xuống, thở dài:
“Mẹ à, tụi con không có ý xấu đâu, tất cả là vì muốn tốt cho mẹ …”
Trả lại nguyên vẹn cửa miệng của bà, không sai một chữ.
Bữa cơm ấy vẫn ăn, nhưng mẹ tôi cuối như một quả cà tím sương đ.á.n.h úa — xìu xìu, ủ mày chau, không còn chút sức sống.
Nhưng… chuyện mới bắt . Đây chẳng qua là khai vị mà .
Mẹ tôi rất thích nhảy quảng trường. Bà còn tự đứng ra thành hẳn một đội nhảy riêng, mấy chục quanh khu phố đều theo bà tập.
Đây có nói là điều khiến bà tự hào nhất.
Ban ngày có thời gian là ngồi chọn nhạc, biên đạo động tác. Tối thì dẫn đội ra tập, coi chuyện này như một nghiệp nghiêm túc.
Bà rất thích cảm giác được ta là “cô giáo”, thích được huy, được nghe theo.
Có bà đang điện thoại với trong đội, đối phương liên tục “cô giáo ơi” khiến bà mày rạng rỡ như hoa nở mùa xuân.
Tôi ngang qua, chân còn lết dép, lạnh nhạt liếc bà một rồi buông thõng:
“ ta đại mà mẹ cũng tin thiệt à? Nhảy mấy bài quảng trường mà cũng bày đặt giáo viên.”
Nụ cười trên bà cứng lại ngay tức.
Tôi nhún vai, rụt cổ, lè lưỡi ra bộ đáng yêu:
“Xin lỗi xin lỗi, con buột miệng , mẹ tiếp tục , tiếp tục !”
Tôi còn một động tác mời đầy lễ độ, rồi quay chạy biến, không cho bà có cơ hội phản pháo.
Bà vẫn còn đang trong cuộc , mà là sĩ diện, tất nhiên không bỏ ta giữa chừng để mắng tôi. Nhưng dù bà vẫn cầm máy nói chuyện, giọng đã hoàn toàn mất hứng, rời rạc thiếu sức sống.
Vậy là đạt yêu cầu rồi.
Đang hớn hở mà phang cho một gậy gáy — khó chịu phải không mẹ?