Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sofa phòng khách, chị mặc vest, bắt chéo chân, cầm rượu vang lắc lắc – luật sư , bạn thân tôi.
“Đỉnh .”
Cô nâng với tôi, ánh mắt thán phục khỏi cần giấu.
Tôi tự rót mình , cụng nhẹ cái. Tiếng chạm nhau trong veo, nghe nhạc khởi động màn thắng trận.
“ nãy ở dưới, tớ nghe nhé. mẹ chồng cũ cậu đi thi nữ cao hạng nhất luôn.” – luật sư .
Tôi nhấp ngụm, vị rượu cay nóng lan xuống cổ, để cảm giác cháy nhẹ nơi ngực.
“Bà ta chỉ vậy thôi.”
“Nhưng mà bước tiếp theo, công ty anh ta nổ tung.” – nghiêm túc hẳn – “Chứng cứ xong chưa?”
“Không kẽ hở.” – Tôi gật đầu.
Vì cái ngày hôm nay, tôi cày suốt hai năm rồi.
Từng đồng biển thủ, từng cái hợp đồng giả, tôi đều lặng lẽ sao lưu, cất gọn từng cái . Anh ta tưởng che giấu kín, đâu ngờ “vợ hiền” nằm cạnh mỗi đêm chính người dệt lưới siết cổ anh ta.
Đúng lúc , điện thoại tôi reo. Số lạ.
Tôi cau mày, nhìn . Cô ra hiệu: “Nghe đi, mở loa ngoài.”
Tôi vuốt màn hình, bật loa.
Bên kia vang lên nữ nũng nịu, còn kèm cả tiếng khóc thút thít.
– tiểu tam.
“Alo… phải chị Lâm Vãn không ạ?”
Tôi im, để cô ta show “màn diễn”.
“Chị… em biết chị với anh đang giận nhau, em biết chị hận em… nhưng mà anh rất yêu em, rất thương con em… em không thể thiếu anh đâu…”
“Nhà mất em mua , tiền em kiếm tiếp… Chị đừng dồn ép anh nữa, dạo này anh áp lực … em thương …”
đầy thương cảm, nghe kiểu tôi mới kẻ phá hạnh phúc “ yêu đích thực” họ vậy.
Nếu 2 năm , tôi run run vì tức. Nhưng giờ tôi thấy buồn . Đến mức thành tiếng.
bên kia khựng , tiếng khóc tắc luôn.
“Chị… chị gì thế?”
“Tôi vì cô ngây thơ quá.” – Tôi nhấp thêm ngụm, mỉa – “Cô , giờ cô lấy tư cách gì để nói với tôi mấy câu này?”
“… vợ hợp pháp anh à?”
“À nhỉ, cái ghế trống rồi.”
“Chỉ …” – Tôi kéo dài – “Cô cô ngồi không?”
nghẹn, ú ớ không nói nổi. Không ngờ tôi gắt vậy.
Vài giây sau, cô ta lôi nước mắt ra:
“Chị… đây chị dịu dàng, hiền lành mà… giờ sao ác thế?”
“Vì dịu dàng, hiền lành… không nuôi nổi mấy con sói các người.”
Tôi chẳng thèm phí thêm hơi, dứt khoát cúp máy.
Quay sang nhìn , nhún vai:
“Thấy chưa, kiểu người lúc nào tưởng mình trung tâm vũ trụ.”
khẩy:
“Ngu mà không biết.”
Cùng lúc , ở khu chung cư cũ tận mấy chục cây số.
– bị hàng xóm chửi, bị mẹ làm phiền đến bở hơi tai – ngồi ôm đầu, bứt tóc điên cuồng.
Điện thoại anh ta “ting” cái.
Tin nhắn từ trưởng phòng tài chính công ty:
【 , khoản “tiền đặt cọc khách hàng” hai trăm nghìn tháng , phía khách hàng phủ nhận. Sổ sách vấn đề nghiêm trọng. 9h sáng mai, cậu lập tức đến phòng họp lớn để giải trình tôi và giám đốc.】
Ngắn gọn, không dư chữ.
Nhưng từng chữ, dao lạnh, chém thẳng vào tim .
Tay chân anh ta lập tức lạnh ngắt.
Khoản …
Hai trăm nghìn …
Anh ta nhớ in.
Chính đã lấy cái khoản tiền đi mua – cái người “sinh con rồng nối dõi” anh ta – cái túi Hermès Birkin cô ta mơ từ kiếp nào.
Số còn anh ta vung vào trung tâm chăm sóc sau sinh sang chảnh nhất thành phố, bao nguyên tháng.