Ta tìm thấy Tạ Tri Lẫm khi chàng đã nhập cung làm hoạn quan.
Người từng là thư sinh thanh cao, nét mặt nghiêm túc mỗi khi vung bút múa mực, nay lại gù lưng khom lưng, treo trên môi nụ cười khúm núm, không còn chút dáng vẻ xưa kia.
Chàng ném vỡ khối ngọc đính ước cũ, còn nặng lời quở trách, bảo ta từ nay đừng đến gần.
Thế nhưng sau đó, người lén lút chăm sóc ta khi ta ngã bệnh—vẫn là chàng.
Kẻ âm thầm thay ta trả thù những kẻ khi dễ ta—cũng là chàng.
Người đời nói, Tạ Tri Lẫm nay đã không còn là nam nhân, bởi vậy không thể cưới ta.
Thế là ta gắn lại miếng ngọc năm xưa, nửa đêm lén lút lẻn vào phòng chàng, nhẹ giọng hỏi:
“Nếu chàng không thể cưới ta… vậy để ta cưới chàng, được không?”