Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5.

Phó Dịch từng hứa với tôi:

Sợi dây chuyền ngọc lục bảo bà nội để lại, là vật truyền đời của nhà họ Phó — chỉ dành cho người sẽ trở “nữ chủ nhân” tương lai.

Nghĩa là… dành cho tôi.

không chỉ là món đồ vô giá, còn là biểu tượng quyền lực trí trong dòng tộc.

Để nhanh chóng xoay tiền mua lại căn nhà cũ, tôi quyết đem sợi dây chuyền này đi giá.

Tuy là vật không rao bán, nhưng chỉ cần còn trong tay tôi — bài chiến lược.

Tôi nhân lúc Phó Dịch không có ở nhà, mở két sắt trong thư phòng.

Mật mã vẫn là ngày sinh nhật của tôi.

Anh ta chưa kịp đổi, hoặc cũng có thể… lười đổi.

Cánh cửa két mở ra.

Bên trong là mấy tập tài liệu vài hộp trang sức trống rỗng.

Chỉ thiếu đúng một : sợi dây chuyền ngọc lục bảo.

Tim tôi khựng lại.

đó trước đến nay luôn cất ở . Phó Dịch chưa từng để ai đụng vào.

Tôi rút điện thoại ra, đăng nhập vào hệ thống nội bộ nhà họ Phó.

Khi còn sống ở , tôi từng gắn chip siêu nhỏ vào từng hộp đựng trang sức, đề phòng mất trộm.

Chắc chắn Phó Dịch quên chuyện này.

trí hiển thị hiện tại của sợi dây chuyền: viện phụ cấp ở trung tâm phố, khu VIP.

Tôi lập tức lái xe tới đó, giẫm ga sát đất.

Đó là món quà bà nội để lại. Là kỷ niệm duy còn nguyên vẹn, là duy không dính bụi bẩn trong cả cái gia tộc này.

Nếu đến món đồ ấy Lâm Ưu cũng dám động vào, thì đó không chỉ là cướp — là sỉ nhục tổ tiên họ Phó.

Tới nơi, tôi trước cửa phòng .

Cửa khép hờ.

Bên trong vang ra giọng nói nũng nịu của Lâm Ưu:

“Anh Dịch ơi, sợi dây chuyền này nặng quá, đeo vào cổ đau ghê…”

Giọng Phó Dịch mềm mại đến mức khiến tôi nổi da gà.

là biểu tượng địa đó, em đeo rồi thì ai dám nói em không danh chính ngôn thuận nữa chứ.”

“Nhưng… còn chị ấy thì sao?”

“Đừng nhắc đến cô ta nữa.”

Phó Dịch lạnh giọng.

“Đợi đứa bé ra đời, anh sẽ đưa cô ta ra ngoài.”

thì em tự nuôi. Em là ảnh hậu, em dạy chắc chắn giỏi hơn loại đàn bà chỉ biết mùi tiền đó.”

Tôi trước cửa phòng , tay chân lạnh ngắt.

Từng câu từng chữ như dao khứa thẳng vào lồng ngực.

Tôi cố kìm cơn giận đang cuộn trào, rồi đẩy cửa bước vào.

Hai người trong phòng hoảng hốt quay lại.

Lâm Ưu vội vã đưa tay lên che sợi dây chuyền trên cổ, còn Phó Dịch thì phản xạ chắn trước cô ta.

“Cô đến làm gì? Ai cho cô vào?!”

Phó Dịch quát lên, trong mắt lấp lóe một chút bối rối.

Tôi không la hét. Chỉ chằm chằm vào sợi dây chuyền kia — viên ngọc lục bảo xanh biếc, lạnh lẽo như một mắt ma quái đang xoáy thẳng vào tim tôi.

“Đó là dây chuyền bà nội để lại cho tôi.”

Tôi lên tiếng, giọng điềm tĩnh đến đáng sợ, thời mở giao diện ghi âm trên điện thoại.

“Phó Dịch, đó là tài ủy thác thuộc hệ thống tín thác nhà họ Phó. Theo quy , chỉ người vợ hợp pháp mới được phép sử dụng.”

“Anh tự ý trao cho người ba, là hành vi xâm phạm tài được bảo hộ.”

“Nếu bản ghi âm này được gửi đến hội giám sát quỹ tín thác… anh nghĩ mình còn ngồi yên ghế CEO được bao lâu nữa?”

Sắc Phó Dịch lập tức biến đổi.

Chức danh đó — là anh ta xem như mạng sống.

“Khánh , cô điên rồi à? mang luật ra đè tôi sao?”

“Cô đừng quên, bây giờ cô còn đang ăn ở nhà tôi đấy!”

“Tài hôn nhân. Chia đôi là chuyện đương nhiên.”

Tôi cắt lời, giọng lạnh như băng.

“Phó Dịch, tôi sợi dây chuyền đó. Trả thì trả. Không thì bồi thường gấp ba giá trị thị trường.”

“Nếu không… mai này lên trang sẽ là tin nóng: Tổng Giám đốc tập đoàn Phó chiếm dụng tài quỹ ủy thác để nuôi bồ nhí.”

Phó Dịch tức đến nỗi ngực phập phồng liên tục.

Sau lưng anh ta, Lâm Ưu bắt đầu rơm rớm mắt:

“Anh Dịch… đưa cô ấy đi đi. Em không cần nữa. Em không anh khó xử…”

Nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ anh ta yêu thương, ánh mắt Phó Dịch bỗng trở nên tàn nhẫn.

Anh ta rút trong áo ra một chiếc đen, mạnh tay quăng thẳng vào tôi.

“Trong này có mươi triệu! Đủ để mua cả chục cái dây chuyền rách đó!”

“Cầm tiền rồi cút cho khuất mắt tôi!”

sau này, đừng để tôi thấy cô xuất hiện trước Ưu Ưu thêm lần nào nữa!”

Chiếc rơi xuống nền.

Tôi cúi người nhặt lên.

mươi triệu.

Tôi cất vào túi, đưa tay gạt vệt máu rịn nơi gò má vì bị rìa cứa vào.

“Được thôi. Giao dịch công.”

“Chúc hai người trăm hạnh phúc — sống chết không gặp lại.”

6.

Tôi cầm chiếc đen chứa 50 triệu, xoay người rời khỏi phòng .

Sau lưng vang lên tiếng Phó Dịch gào lên:

“Khánh , em không còn trái tim nữa sao?!”

Bước chân tôi khựng lại một giây — nhưng không ngoảnh đầu.

Trái tim tôi à?

bị nghiền nát trong cái đêm mưa tơi tả ấy, khi tôi cầm hợp tìm gặp nhà đầu tư cho anh ta.

lần phản bội sau đó chỉ là từng nhát dao tốn, băm nhỏ nốt phần còn sót lại.

Tôi bước ra khỏi cổng viện.

Ánh nắng chói chang như thiêu đốt làn da, khiến tôi gần như bật khóc.

Nhưng tôi không còn thời gian để khóc nữa.

Tôi lao thẳng đến văn phòng môi giới.

“Trả toàn bộ. Làm thủ tục sang tên ngay.”

Tôi ném thẳng chiếc đen lên bàn. Nhân viên môi giới trợn tròn mắt như vừa thấy tài khoản ngân hàng đầu thai người.

Ba tiếng sau.

Tôi cầm trong tay quyển sổ đỏ màu đỏ tươi.

Căn nhà cổ của bà ngoại — cuối cùng cũng trở lại đúng chỗ thuộc về.

Tôi trong sân, tay chạm vào bức tường phủ đầy dây thường xuân.

Nơi này có mùi của bà. Có tuổi thơ của tôi. Có tháng tôi từng hạnh phúc không cần cố gắng gồng mình.

là nhà. Là nhà duy trên đời của tôi.

Tôi ngồi xuống bậc thềm, ngửa lên trời, mắt rơi xuống không kìm được.

Mọi tủi nhục, mọi ẩn nhẫn, mọi sự đè nén suốt tháng qua — đều vỡ òa trong khoảnh khắc này.

Nhưng tôi chỉ cho phép mình khóc đúng mười phút.

Mười phút sau, tôi dậy. Lau khô mắt. Trang điểm lại.

gọi đến một số điện thoại tôi lưu rất lâu — nhưng chưa bao giờ bấm gọi.

Người nghe máy là cố vấn cấp của một công ty săn đầu người.

Cũng là đối thủ không đội trời chung của tôi trong giới tài chính xưa.

Nhưng giờ… là minh duy tôi có thể tin được.

“Là Khánh .”

Đầu dây bên kia im lặng một giây. Rồi bật cười lớn đầy phấn khích:

“Ôi trời đất… bà trùm thị trường, cuối cùng cũng chịu tái xuất giang hồ rồi à?”

Tôi cười nhạt, giọng lạnh như băng:

“Bài toán tài xong. Giờ đến lúc xử nốt đống nợ cảm tình.”

“Tôi có trong tay tất cả lỗ hổng tài chính của tập đoàn Phó.”

“Cả đống nợ bẩn của Lâm Ưu ở ngoài nữa. Lật sạch.”

liên hệ giúp tôi vài tổ chức chuyên đánh sập doanh nghiệp.”

Giọng bên kia hơi chững lại, có lẽ ngửi được mùi máu:

“…Cô tính làm gì?”

Tôi giữa sân, ngẩng đầu bầu trời xanh ngắt:

“Tôi tập đoàn Phó… đổi sang họ Khánh.”

Tôi dứt khoát tắt máy.

Lặng lẽ mở thư viện ảnh trong điện thoại, kéo đến tấm hình cưới của hai chúng tôi.

Tôi nhấn xóa.

Rồi vào mục “ xóa gần ” — xóa vĩnh viễn.

Trong suốt một tuần sau đó, tôi vẫn sống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ở lại phòng khách như một khách trọ ngoan hiền.

Nhưng mỗi ngày, tôi đều lặng lẽ ra vào thư phòng.

Phó Dịch tưởng tôi đang dọn đồ chuẩn bị rời đi.

Thực ra, tôi đang sao chép toàn bộ dữ liệu lõi trong máy tính của anh ta.

bảng báo cáo tài chính giả để chuẩn bị niêm yết.

công ty ma được lập ra để trốn thuế.

Từng số, từng dòng lách luật — tôi đều từng đích thân xử khi còn là “người vợ toàn năng” sau anh ta.

Chỉ có tôi biết lỗ hổng nằm ở đâu.

Cùng thời điểm đó, Lâm Ưu thì bắt đầu điên cuồng phô diễn hạnh phúc.

mạng xã hội đến nhóm bạn thân, khắp nơi đều là màn ngọt ngào như rót mật:

[Kim cương hồng do anh Dịch tặng, yêu quá đi mất.]

[Em bé đạp rồi, ba đang áp tai nghe tiếng đấy!]

Tôi cũng lập một tài khoản ẩn danh.

Lặng lẽ thả tim, rồi share lại kèm một dòng caption duy :

“Bay càng , rơi càng đau.”

Phó Dịch chẳng hề mảy may nghi ngờ.

Anh ta đang đắm chìm trong niềm hân hoan sắp làm cha, còn lâng lâng vì kế hoạch IPO sắp sửa công rực rỡ.

Cho đến một ngày, anh ta đột ngột phát hiện mất một hợp cực kỳ quan trọng.

“Khánh ! Em có thấy bản hợp lô đất phía Nam phố không?!”

Anh ta xộc vào phòng khách, gào lên hỏi.

Lúc đó tôi đang ngồi trên giường đọc sách, sắc bình thản như .

“Không thấy. Có khi cô Lâm đem vứt nhầm rồi cũng nên.”

Tôi liếc mắt anh ta, môi khẽ cong.

“Dù sao thì… cô ta đâu đọc hiểu được đó.”

Phó Dịch nghẹn lời, sầm xuống, trừng mắt tôi một cái rồi lại quay đầu lục tung các ngăn tủ.

Tôi bóng lưng anh ta — một kẻ từng tại thượng, giờ bối rối tìm lại từng mảnh ghép quyền lực đang sụp đổ.

Tôi khẽ mỉm cười.

Bản hợp đó… lâu nằm gọn trong hộp thư của đối thủ cạnh tranh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương