Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

7.

Tiệc nhật của Phó Dịch năm nay, tay bà nội chồng chỉ đích danh tôi phải đứng ra tổ chức.

Đây là lần cuối cùng tôi làm tròn vai một người cháu dâu.

Cũng là bữa tiệc “tiễn đưa” mà tôi đích thân chuẩn bị cho Phó Dịch — theo nghĩa đen.

Tiệc tổ chức tại biệt phủ cũ của Phó.

Khách khứa nườm nượp, tiếng nói rôm rả, ly rượu cụng không ngớt.

Tôi mặc một chiếc sườn xám tinh tế, điềm đạm tiếp đón từng người với dáng vẻ chuẩn bà chủ.

Bà nội kéo tay tôi lại, ánh mắt vẫn dịu dàng đầy thương yêu.

“Khánh Lý à, thiệt thòi cho con rồi. Bà biết con người kia là hạng .”

“Chỉ cần bà còn sống, nó đừng hòng qua cửa Phó.”

Mũi tôi bất giác cay xè.

Trong gia đình lạnh lẽo này, chỉ có bà là thật lòng thương tôi.

Chỉ tiếc… Phó Dịch đã sớm không còn là người đàn ông tôi từng quen biết nữa.

Giữa bữa tiệc diễn ra náo nhiệt, Lâm Ưu bất ngờ xuất hiện.

Không lời mời, không báo .

Cô ta mặc một bộ váy bầu rộng thùng thình, vẻ yếu đuối ra mặt, sau lưng là một nhóm phóng viên lăm lăm máy ảnh.

“Chúc anh Dịch nhật vui vẻ~”

Giọng cô ta ngọt như đường, tay lại cầm theo một xấp tài liệu dày.

Phó Dịch cô ta, cau mày nhưng vẫn đến che chắn:

“Sao lại đến? Anh đã bảo ở nghỉ ngơi cơ mà?”

có quà muốn tặng anh chứ.”

Lâm Ưu nở nụ nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại xuyên qua anh ta, găm thẳng về phía tôi.

Cô ta giơ cao xấp tài liệu, đột ngột cất giọng lớn:

“Nhân dịp này, tôi muốn vạch mặt một người đàn bà!”

hội trường lập tức im phăng phắc.

Lâm Ưu chỉ tay về phía tôi, giọng the thé:

“Khánh Lý – cô ta căn bản không xứng làm dâu Phó!”

“Có ai biết vì sao năm xưa cô ta bị bắt cóc không?”

“Không phải vì bảo vệ bí mật công ty — mà là vì…”

Đó là vết thương sâu nhất trong lòng tôi.

Năm đó, mã lõi hệ thống của Phó Dịch bị người khác nhòm ngó.

Để bảo vệ chiếc USB chứa chip dữ liệu, tôi đã nuốt thẳng nó bụng.

Tôi bị một nhóm côn đồ đánh đến ngất xỉu, suýt mất mạng. Nhưng cho dù đau đến thế nào, tôi cũng chưa từng hé nửa lời.

vì thế, bà nội chồng mới luôn xem tôi là người duy nhất xứng đáng làm dâu Phó.

Nhưng này, Lâm Ưu bất ngờ giơ lên một bản báo cáo kiểm tra y tế.

“Cô ta bị nhóm bắt cóc giữ lại suốt ba ngày!”

“Và trong bản báo cáo này ghi : thời điểm đó, cơ thể cô ta xuất hiện nhiều vết rách – do quan hệ tình dục thô bạo gây nên!”

“Cô ta sớm đã bị cưỡng bức tập thể rồi! Loại đàn bà bẩn thỉu như thế, mà cũng đòi làm cháu dâu danh ngôn thuận sao?!”

hội trường chấn động.

Những tiếng thì thầm, kinh hãi và khinh bỉ vang lên khắp nơi.

Từng ánh mắt nhìn tôi như hàng trăm lưỡi dao đâm xuyên da thịt.

Sắc mặt Phó Dịch tái nhợt.

Anh ta quay sang nhìn tôi, trong mắt không có sự tưởng, chỉ có nghi ngờ… và ghê tởm.

Bởi vì là ngày tôi cứu về, tôi mặc quần áo rách nát, tóc tai tơi tả.

Nỗi ám ảnh đó, chưa từng phai trong lòng anh ta.

“Khánh Lý… chuyện đó… có phải thật không?”

Giọng Phó Dịch run rẩy.

Giây phút ấy, tim tôi lạnh ngắt. Lạnh đến mức gần như không còn cảm giác.

Tôi liều mạng bảo vệ sự nghiệp cho anh ta, đổi lấy… là ánh mắt khinh miệt này sao?

Tôi nhìn anh ta, giọng khàn đặc:

“Phó Dịch, anh cô ta… chứ không tôi?”

Từng như rút ra máu họng, đau đến tê người.

Lâm Ưu tôi như vậy, lập tức diễn trò tiếp.

Cô ta bất ngờ ôm bụng, hét lên đầy đau đớn:

“Á! Bụng tôi… Khánh Lý, tại sao cô đẩy tôi?!”

Cô ta ngã thẳng về phía sau — hướng tháp champagne dựng giữa sảnh.

Tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên chói tai.

Nhưng tôi… đứng cách cô ta những ba mét.

Một màn kịch lố bịch. Một bẫy vụng về.

Nhưng Phó Dịch vẫn .

Anh ta Lâm Ưu ngã xuống sàn, lập tức lao về phía tôi, không nói một lời —

“Bốp!”

Một tát như trời giáng.

Tiếng bạt tai vang lên chát chúa, dội thẳng khắp đại sảnh.

Đầu tôi bị đánh lệch sang một bên, nơi khóe miệng trào ra vị tanh của máu.

“Khánh Lý! Cô là loại đàn bà độc ác! Ưu Ưu mà xảy ra chuyện , tôi bắt cô phải đền mạng!”

tát ấy…

Không chỉ đánh gãy chút tình nghĩa cuối cùng giữa chúng tôi.

Mà còn đánh tan mệnh nhỏ yếu ớt tồn tại trong bụng tôi.

Một cơn đau dữ dội bỗng bùng lên bụng dưới.

Tôi cảm nhận ràng một dòng ấm nóng tràn xuống giữa hai chân.

Máu loang ra, nhuộm đỏ tà sườn xám.

Tôi ôm chặt bụng, thân thể mềm nhũn, ngã quỵ xuống nền đá lạnh.

Phó Dịch đó bế Lâm Ưu, chuẩn bị lao ra ngoài.

Nhưng quay đầu lại, nhìn vũng máu dưới chân tôi, anh ta sững người.

“Máu… máu đâu ra vậy?”

ấy, bà nội chống gậy chạy tới.

Nhìn cảnh tượng mắt, bà giơ gậy lên, nện thẳng lưng Phó Dịch.

“Đồ súc ! Đó là con của mày đó!”

“Khánh Lý mang thai hai tháng rồi! Mày mù mắt hay mù tim mà ra tay với vợ như vậy?!”

Phó Dịch chết trân tại chỗ.

Trong lòng anh ta, Lâm Ưu cũng không còn giả vờ yếu đuối nữa, gương mặt tái mét, hoảng loạn nhìn vũng máu lan rộng dưới người tôi.

Tôi nằm nền băng giá, ngước nhìn chiếc đèn pha lê treo trần.

Sáng quá.

Sáng đến mức… người ta chỉ muốn nhắm mắt lại.

Đứa … không còn nữa rồi.

Đó là giọt máu duy nhất của Phó Dịch.

Cũng tốt.

Không cần ra để chịu khổ.

Không cần gọi loại người đó là cha.

Tôi khép mắt lại.

ý thức hoàn toàn chìm bóng tối, tôi nghe tiếng gào thét gần như xé nát cổ họng của Phó Dịch:

“Gọi xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!”

8.

Đèn phòng phẫu thuật tắt.

Bác sĩ ra, lắc đầu.

“Người thì không sao. Nhưng đứa … không giữ .”

“Buồng tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, sau này khả năng mang thai sẽ rất thấp.”

Tôi nằm giường bệnh, thuốc mê vẫn chưa tan hết, nhưng từng … tôi nghe mồn một.

Phó Dịch đứng ngoài hành lang, giống như một con rối bị rút mất linh hồn.

Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay

bàn tay vừa tát tôi.

Nó vẫn run.

Bà nội ngồi bên giường tôi, khóc đến mức người run rẩy.

“Tạo nghiệp rồi… tất đều là báo ứng…”

Tôi mở mắt.

Ánh nhìn trống rỗng.

Không rơi một giọt nước mắt nào.

Người ta nói, nỗi đau lớn nhất… là tim đã chết.

“Bà ơi, đừng khóc nữa.”

Giọng tôi rất khẽ, nhưng dứt khoát.

“Giúp con một việc.”

“Đừng nói ra chuyện sảy thai.”

“Cứ nói với bên ngoài… con chỉ động thai.”

Bà sững người:

“Khánh Lý, con định làm ?”

Trong mắt tôi lóe lên một tia lạnh lẽo.

Nếu không cho hắn nghĩ rằng vẫn còn đường lui…

thì làm sao hắn dám không phòng bị mà bẫy chết của tôi?

Ngày hôm sau, Phó Dịch sai trợ lý mang tới một bản thỏa thuận ly hôn.

Anh ta không dám tới gặp tôi.

Điều khoản cực kỳ cay nghiệt —

tôi phải ra đi tay trắng.

Lý do ghi :

“Không giữ gìn đạo đức hôn nhân”

và “cố ý gây tổn hại cho Lâm Ưu.”

Tôi nhìn bản thỏa thuận đó… rồi bật .

đến mức vết thương trong người cũng nhói lên.

Phó Dịch,

đến này rồi…

anh vẫn lời dối trá của người đàn bà đó.

“Bút đâu?”

Tôi hỏi trợ lý.

Cậu ta sững sờ, ràng không ngờ tôi lại đồng ý nhanh đến vậy.

Tôi ký tên lên bản thỏa thuận.

Nét gọn gàng.

Không run.

Không do dự.

Nhưng ở mục ngày có hiệu lực, tôi đã lặng lẽ sửa lại.

Tôi đổi thành ngày tập đoàn Phó thức niêm yết.

“Về nói với Phó Dịch là tôi đã ký.”

“Tôi chỉ có một yêu cầu — công ty lên sàn, đừng công bố ly hôn.”

“Dù sao thì… chuyện này cũng không có lợi cho giá cổ phiếu.”

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, cầm bản thỏa thuận rời đi như vừa thoát nạn.

Phó Dịch cho rằng tôi đã chịu thua.

Cho rằng tôi vì đứa trẻ “còn tồn tại giấy tờ” mà nhượng bộ.

Suốt một tháng sau đó, tôi “dưỡng thai” trong bệnh viện.

thực tế, tôi làm việc điên cuồng.

Phòng bệnh của tôi trở thành trung tâm chỉ huy.

Tôi liên hệ với các tổ chức bán khống đã chuẩn bị , gửi cho toàn bộ bằng chứng về trốn thuế, làm giả sổ sách, thao túng tài của tập đoàn Phó.

Từng con số.

Từng tài liệu.

Đều là con bài dính máu.

Chúng xếp chồng lên nhau — từng lớp một — chờ ngày đổ sập.

Lâm Ưu thì cho rằng đã thắng.

Cô ta liên tục khoe khoang mạng: quà tặng, chuyến du lịch, cuộc sống “gia đình mới”.

Thậm chí còn đăng ảnh thiết kế mới của chiếc nhẫn kim cương hồng.

Ba “XS” đã bị mài phẳng.

Thay đó là “LY”.

Tôi nhìn màn hình, gương mặt không chút cảm xúc.

Mài đi vài nét thì có ích ?

Có những món nợ…

khắc trong xương, không mài nổi.

Ngày xuất viện, Phó Dịch cuối cùng cũng xuất hiện.

Anh ta đứng ngoài cửa, không dám .

“Khánh Lý… đứa vẫn ổn chứ?”

Giọng anh ta khô khốc, thăm dò đầy dè dặt.

Tôi đặt tay lên bụng — nơi đã hoàn toàn phẳng lặng — rồi nở một nụ khó hiểu.

“Rất tốt.”

“Nó sẽ ở cao… nhìn từng việc anh làm.”

Phó Dịch rùng , nhưng không hiểu ý nghĩa trong lời tôi nói.

“Vậy thì tốt… cứ dưỡng cho khỏe.”

“Đợi lễ gõ chuông kết thúc, anh sẽ cho một khoản tiền, đưa ra nước ngoài.”

“Còn đứa ra thì để Ưu Ưu nuôi.”

Vẫn là câu đó.

Không hề hối cải.

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đến mức hoàn hảo.

. nghe anh.”

Phó Dịch thở phào, xoay người rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta.

Nụ trong mắt tôi…

đóng băng trong khoảnh khắc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương