Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

7.

Tôi kéo tay Thời Dực bỏ Trần Chu mà chuồn mất.

Sảng khoái một trận mới nhớ còn việc chính làm.

Tôi vẫn hỏi rõ ràng chuyện giữa Thời Dực và Dư Linh rốt cuộc là thế nào.

Mà chuyện hỏi trực tiếp thì , hỏi qua WeChat thì tiếng lòng của Thời Dực, chán c.h.ế.t .

“Thời Dực.”

Nghe thấy trong đầu tiếng “hê hê hê”, buộc lên tiếng cắt ngang.

Khó cho ghê, trong lòng như nở hoa mà mặt vẫn cố gồng tỏ nghiêm túc: “Gì đấy.”

Tôi chẳng còn tâm trạng vòng vo với nữa .

Kiếp chỉ dám âm thầm thích Thời Dực, nhưng bây giờ thì khác, nghĩ gì.

Tôi chờ nổi nữa!

Cảm xúc phấn khích khiến buột miệng hỏi thẳng: “Cậu thích đúng ?”

Thời Dực ngơ .

Đầu óc trống rỗng.

Chắc chắn ngờ hỏi thẳng như .

“Ai thích chứ…”

Cậu mặt lạnh ngầu lòi, đá mấy viên sỏi ven đường, như thể đang giận dỗi.

trong lòng thì khác.

[ !! Dư Dư!! Ông đây chính là thích đấy!!]

[Ông đây quý c.h.ế.t luôn!! Sao giờ mới hỏi hả!!!]

[Tôi đúng là khổ, thích cũng , chỉ cần thích là đủ !!]

Nghe tiếng lòng đầy chắc nịch của , nhịn mà mừng rỡ.

Tôi kiễng chân, nâng khuôn mặt tự nhiên của lên: “Cậu chính là, thích, .”

“Không thích.”

Thời Dực trả lời dứt khoát, đỏ mặt cũng dứt khoát.

Khóe miệng định cong lên thì câu trả lời đè ép xuống.

Tôi cảm thấy lúc nên một con quạ bay qua kêu “quạ quạ”.

Rất hợp cảnh.

Hợp với tâm trạng gì của .

Tôi buông tay , rõ ràng thấy ánh mắt Thời Dực lóe lên chút thất vọng.

Đàn ông khó chiều thế

Làm bộ làm tịch…

Lại còn chịu thật.

“Tôi sẽ ghét nếu thật đấy.”

Tôi dọa .

“Cậu ghét ?”

[Không .]

Tiếng lòng Thời Dực bật tức thì, mà miệng cứ giả vờ im lặng.

Không khí ngượng ngùng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng thấy ồn ào.

“Cậu thích thì tùy, dù ban đầu cũng thích .”

Thời Dực như kiểu buông xuôi luôn .

Tôi khựng : “Gì cơ?”

Cái gì mà vốn thích ?

“Là mặt dày, . Tôi thích , nhưng vẫn cứ thích thì ? Cậu còn cấm thích nữa ?”

Giọng Thời Dực bắt đầu gắt lên vì căng thẳng.

Tôi dọa sợ.

Thấy im lặng đờ , Thời Dực mím môi, bắt đầu một vòng tự kiểm điểm trong lòng:

[Có dọa Dư Dư …?]

[Dư Dư gì… làm bây giờ… chắc chắn là ghét …]

[Hay là… nhượng bộ một chút…?]

Ngay lập tức, Thời Dực cho rằng kế hoạch “rụt rè đáng thương” là khả năng, liền ngập ngừng mở miệng: “Tôi gắt . Tôi chỉ lớn tiếng chút thôi, đừng giận mà…”

“Tôi thích … Trước đó thấy với bạn thích …”

Á…

Nghe thành khẩn thổ lộ, bỗng bừng tỉnh.

Thì hôm đó đùa với Trần Chu Thời Dực thấy .

mấy câu thật thì , cứ mấy lời trái lòng?

Tôi im lặng sắp xếp suy nghĩ, còn Thời Dực vẫn đang thật lòng thật tiếp từng câu: “Là mặt dày, thích vẫn cứ thích , Cố Thiên Dư.”

“Chuyện với Dư Linh, quen cô …”

“Là cô tự chạy tới hỏi thích với cô là kẻ thù đội trời chung, bảo diễn kịch với cô giả làm yêu, vì ghen mà tìm đến …”

“Xin …”

“Hay là…”

Cậu nắm chặt lấy vạt áo , đến mức khớp tay đều trắng bệch .

Nam thần một trường học luôn ngông nghênh mà giờ dám nổi giận.

“Hay là thử xem thích ở điểm nào, sửa.”

“Cậu thích chửi thề thích đánh ? Không thích trốn học?”

“Bar cũng thể nữa, nếu thích kiểu như Giang Hành, cũng thể cố tỏ giống như …”

“Cậu… thể cho một cơ hội …”

Thời Dực một tràng thật dài, mà trong lòng ngược yên tĩnh hơn hẳn.

Cậu căng thẳng đến mức cứ vân vê ngón tay, ánh mắt rời khỏi lấy một giây.

Tôi thầm cảm thán, thì nam thần lạnh lùng thầm thích là một trai si tình đến thế.

Tình cảnh thế , nứt cả miệng, nếu vì đang cố nhịn chắc bay lên ôm chặt lấy hôn một cái thật kêu, : “Từ giờ là bạn trai của đó!”

lý trí c.h.ế.t tiệt của chỉ cho phép mỉm với Thời Dực: “Được thôi, Thời Dực.”

“Tôi cho cơ hội theo đuổi đấy.”

“Phải theo đuổi đàng hoàng đấy nhé.”

Theo đuổi thật đàng hoàng, để cũng nếm thử cảm giác thích theo đuổi là thế nào!

Tùy chỉnh
Danh sách chương