Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mùa xuân sau, khuôn viên Đại học S ngập trong sắc hoa sưa trắng muốt. Gió xuân dịu thổi qua, mang theo hương thơm thanh khiết của cỏ cây và khởi đầu mới.
Thẩm Giai Ni bước ra khỏi tòa nhà hành sau khi hoàn tất thủ tục nhập học sinh thức. Cô diện một váy hoa nhí màu xanh nhạt phối áo khoác cardigan dệt kim mỏng. Mái tóc đen nhánh xõa ngang vai, gương không chút phấn son nhưng rạng rỡ, đôi mắt trong veo không vương bóng tối của u uất.
Cách đó không xa, Maybach màu đen quen thuộc vẫn đỗ đúng vị trí xưa. Nhưng lần , đàn ông trong không ngồi chờ trong bóng tối.
Dực tựa thân xe, đôi chân dài vắt chéo đầy thư thả. Anh mặc một bộ suit màu sáng hơn thường lệ, không thắt cà vạt, tay áo xắn lộ đồng hồ sang trọng. Thấy Giai Ni bước tới, khóe môi anh khẽ cong – một nụ không mỉa mai, sủng ái vô tận.
“Xong rồi sao, Thẩm sinh?”
Giai Ni mỉm , tự nhiên vòng tay qua cổ anh: “Vâng, từ hôm nay em thức trở thành nghèo, dựa tổng nuôi rồi.”
Dực ôm eo cô, kéo sát lòng, hừ một tiếng: “Nuôi em là dự án đầu tư duy tôi sẵn sàng chấp nhận lỗ vốn cả đời.”
Anh mở cửa xe, nhưng không đưa cô về nhà. Anh lái xe đưa cô đến một khu vực yên tĩnh phía sau thư viện trường – nơi một tòa nhà kiến trúc cổ kính đang được tu sửa. Trên cổng , một tấm biển bằng gỗ cẩm lai mới tinh vừa được treo : “Thư viện Giai Ni”.
Giai Ni sững sờ: “Cái … từ lúc nào vậy?”
“Từ ngày em trúng tuyển.” Dực nắm tay cô dắt trong. “Sách ở đây đều là bản thảo quý hiếm mà em hằng mong ước. Em không cần chen chúc ở thư viện công cộng, cũng không cần sắc ai làm nữa.”
Giai Ni chạm tay gáy sách thơm mùi giấy mới, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Cô quay lại anh, đàn ông vẫn vậy, luôn dùng cách thức “vung tiền” thô bạo thực hiện mong muốn nhỏ bé của cô.
“ Dực, anh thực đã thay đổi rất nhiều.”
“Vì nếu không thay đổi, tôi sợ vợ mình sẽ lại đưa cho tôi một tờ giấy trắng mực đen khác.” Dực từ phía sau ôm cô, đặt cằm vai cô, giọng nói trầm thấp đầy vẻ “tsundere” đặc trưng: “Nói trước, thư viện cho em mượn. Tiền thuê là… mỗi ngày hôn tôi một cái trước khi đi học.”
Giai Ni bật , xoay lại đặt một nụ hôn chóp mũi anh: “Giao kèo đã ký.”
Buổi tối, họ nhau dùng bữa tại một nhà hàng nhỏ ven sông, nơi không ồn ào của giới thượng lưu. Ánh nến lung linh hắt gương tuấn tú của Dực. Anh từ trong túi áo ra một hộp nhỏ bằng nhung xanh.
trong không kim cương lộng lẫy, mà là một cặp nhẫn trơn bằng vàng trắng, thiết kế vô tối giản.
“Ba trước, nhẫn cưới là do trợ lý đi chọn. Tôi ghét nó vì nó nhắc tôi rằng em cưới tôi vì bị ép buộc.” Dực cầm bàn tay nhỏ bé của cô, giọng anh run rẩy một chút: “Cái là tôi tự tay thiết kế. Giai Ni, lần không hợp đồng, không ép buộc. Em đồng ý gia hạn cuộc hôn nhân thêm… 100 nữa không?”
Giai Ni nhẫn, rồi đàn ông đang lo lắng chờ đợi câu trả lời của mình. Cô nhớ về mẩu giấy báo cũ trong ngăn kéo, nhớ về bình trà gừng dưới mưa, và cả giọt nước mắt hèn mọn của anh đêm hôm ấy.
“Em nghĩ 100 là hơi ít.” Cô mỉm , chủ động xỏ ngón tay nhẫn. “Ít là cho đến khi em không nổi văn học nữa mới thôi.”
Dực siết c.h.ặ.t t.a.y cô, thở phào một cách nhõm như vừa thắng được thương vụ lớn cuộc đời. Anh vẫn cố vớt vát chút kiêu ngạo cuối : “Hừ, em cũng khéo chọn thật. Ở tôi em sẽ tất cả, trừ tự do rời đi thôi.”
Giai Ni tựa đầu vai anh, ánh đèn thành phố lấp lánh trên sông. Cô biết, tự do thật không là chạy trốn khỏi anh, mà là được bình yên trong vòng tay của đàn ông – một luôn dùng vẻ ngoài gai góc bảo vệ một trái tim chứa duy hình bóng cô.