Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vào năm thứ 10 sau khi ta và Chiến Lăng Tiêu thành thân, ta phát hiện hắn đã đem lòng yêu một nữ y trong quân doanh.
Hắn không hề cảm thấy hổ thẹn mà chỉ thở dài như thể đã chấp nhận số mệnh: “Ta sẽ kiềm chế tình cảm của mình. Nàng rất tốt, ta sẽ không hồ đồ đến mức để nàng phải gánh chịu điều tiếng.
Chỉ trong chớp mắt, cả người ta lạnh ngắt, dưới chân như có ngàn cân đè nặng.
Từ thuở thanh mai trúc mã đến mười năm phu thê.
Hắn không hề bận tâm đến việc ta phát hiện hắn phản bội lời hứa trọn đời trọn kiếp, mà chỉ lo lắng rằng người trong lòng hắn sẽ bị dị nghị.
Hắn quá mức tự tin, sao có thể cho rằng ta – người từng không dung nổi hạt cát trong mắt lại có thể chấp nhận một kẻ bội bạc như hắn?
01
Nghe tin Chiến Lăng Tiêu bị thương ta lo lắng đến mức không thể chợp mắt, vội vã chạy suốt đêm đến quân doanh, chỉ sợ hắn gặp chuyện chẳng lành.
Khi thuộc hạ dẫn ta vào trong, hắn không hề lộ vẻ vui mừng khi gặp ta mà chỉ nhàn nhạt nhìn ta, không mảy may để tâm đến sự có mặt của ta.
Dù rằng ta đã đi suốt đêm ngày, khuôn mặt không giấu nổi sự mệt mỏi nhưng hắn chẳng có lấy một tia xót thương.
Hắn chỉ hờ hững hỏi một câu: “Sao nàng lại đến đây? Đừng lo, trong doanh có Thanh Thanh ta sẽ không sao đâu.”
Thanh Thanh là nữ y trong quân doanh.
Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát từng góc trong trướng.
Trên bàn hắn ngoài binh thư còn có không ít y thư.
Góc phòng, bộ giáp sắt treo trên tường, bên dưới lại đặt một bộ y phục vải thô màu xanh nhạt.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc Đông y lơ lửng giữa không trung.
Phòng ốc không còn bừa bộn như trước mà ngay ngắn đến lạ thường, từng món đồ được sắp xếp chỉnh tề theo đúng vị trí của nó.
Ta chưa kịp mở miệng, hắn đã lên tiếng giải thích: “Dạo trước ta bị thương nặng, Thanh Thanh phải ngày đêm túc trực theo dõi tình trạng của ta.”
Ta không đáp, chỉ lặng lẽ đi đến mép giường ngồi xuống.
Những danh y từ kinh thành cùng ta đến đây đều nghi hoặc nhìn ta, ta phất tay ra hiệu họ ra ngoài.
Hiểu ý, họ lặng lẽ lui đi.
Ta đưa tay sờ dưới gối, chạm vào một cây trâm gỗ.
Lặng lẽ nhìn Chiến Lăng Tiêu.
Hắn không nói gì, ta cũng không nói.
Tiết thu mang theo chút se lạnh nhưng lại khiến ta cảm giác rét buốt đến tận xương tủy.
Hắn nặng nề thở dài: “Đều tại bọn họ nói quá lên, thực ra ta cũng không nghiêm trọng đến vậy.
May nhờ có Thanh Thanh tận tình chăm sóc, chắc là nàng ấy vô tình để lại.”
Ta không nói, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn lại tiếp tục lẩm bẩm: “Vân Thư gần đây học hành thế nào? Ta không ở nhà, con bé có nghe lời nàng không?
Nàng không biết ta nhớ hai mẫu nữ thế nào đâu, đêm xuống ta thật sự rất nhớ nàng và Vân Thư.
Ta đã dặn bọn họ đừng báo tin cho nàng, chỉ sợ nàng lo lắng…”
Không thể nghe thêm được nữa, ta ngắt lời hắn: “Đã nghĩ kỹ chưa? Những thứ nàng ta để lại trong phòng chàng, chàng tính giải thích với ta thế nào?”
Tay ta siết chặt cây trâm gỗ, khẽ run lên, đầu ngón tay đã trắng bệch.
Nhìn hắn, ta cảm thấy cả thân mình như bị treo lơ lửng, không thể chạm đất.
Ta và hắn, thật tương phản.
Ta cố gắng kiềm chế lửa giận còn hắn thì thản nhiên như không.
“Vân Đường, sao nàng lại giống những phụ nhân hay ghen tuông ở kinh thành vậy? Ta đã nói rồi, là vì ta bị thương nặng…”
Ta vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn hắn.
Kiềm chế cảm xúc, muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng cho cả hai.
Cũng muốn xem bao giờ hắn mới chịu thừa nhận tất cả.
Hắn giải thích rất lâu.
Còn ta lặng lẽ nghe từng lời nói dối vụng về của hắn.
Cho đến khi hắn cạn lời.
Hắn nói, hắn có tình cảm với nàng ta.
Còn ta, ngồi đối diện với hắn, không còn giống thê tử của hắn nữa mà như một tri kỷ lâu năm.
Hắn kể cho ta quá trình hắn rung động vì nàng ta.
Nói rằng nàng ta là một nữ tử hoạt bát, khác biệt với bất kỳ ai hắn từng gặp.
Nói rằng nàng ta bề ngoài mong manh nhưng tâm tư lại kiên cường vô cùng.
Nói rằng nàng ta cẩn thận tỉ mỉ khi chữa bệnh, nói rằng bọn họ đã nhận ra tình cảm của đối phương từ lâu, chỉ là không ai dám nói ra trước.
Khi kể về những lần rung động đó, khóe môi hắn vô thức nở nụ cười.
…
Ta không đáp lời.
Từ khoảnh khắc hắn thừa nhận yêu nàng ta, lòng ta đã chết lặng.
Từng chi tiết hắn kể như một chiếc khăn lau sạch tình nghĩa giữa ta và hắn.
Hắn thở dài, tiếc nuối nhìn ta: “Vân Đường, xin lỗi nàng. Nhưng ta chưa từng làm gì có lỗi với nàng cả. Ta và nàng ấy chỉ dừng lại ở tình cảm, không hề vượt qua ranh giới.
Ta chưa quên lời hứa năm xưa với nàng.
Nàng ấy sẽ trở thành một nữ y giỏi, ta sẽ kiềm chế tình cảm của mình.
Ta sẽ không hồ đồ đến mức để nàng ấy chịu điều tiếng.”
Chớp mắt, ta thấy bản thân thật đáng cười.
Từ thanh mai trúc mã đến mười năm phu thê, còn có một nữ nhi tám tuổi.
Nhưng giờ đây, hắn không hề bận tâm đến cảm xúc của ta sau khi biết chuyện mà chỉ sợ người trong lòng hắn bị đàm tiếu.
Cảm giác như bị ai đó giáng một bạt tai rồi lại hung hăng đá ta xuống đất.
Ta đứng dậy, vung tay tát thẳng vào mặt hắn, in rõ năm dấu ngón tay.
Hắn sững sờ giây lát nhưng không hề lộ vẻ hối hận: “Vân Đường, ta biết nàng không thể chấp nhận nhưng tình cảm không phải thứ ta có thể kiểm soát…”
Ta thật sự không nghe nổi nữa.
Chát!
Bên má còn lại của hắn cũng hằn lên một dấu tay đỏ rực.
02
Từ lúc xuống xe ngựa đến khi lên xe trở về kinh thành, ta chỉ mất hai canh giờ.
Khi xe ngựa lăn bánh, ta mới dần hoàn hồn.
Hai tay không ngừng run rẩy, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống bàn tay ta.
Thật nực cười cũng thật đáng thương.
Người phu quân mà ta ngày đêm mong nhớ ở kinh thành vậy mà khi gặp ta lại nói với ta rằng hắn đã yêu một nữ nhân khác.
Hơn thế nữa, hắn còn kể cho ta nghe chuyện tình cảm bi thương của bọn họ như thể ta là kẻ đã chia rẽ hai người.
Chiến Lăng Tiêu quá mức tự tin, hắn cho rằng ta sẽ chấp nhận chuyện hắn thay lòng đổi dạ, rằng sau khi hắn thẳng thắn thú nhận, ta vẫn sẽ tiếp tục bao dung hắn như trước kia.
Hắn dựa vào đâu chứ?
Năm ngày sau, ta trở về kinh thành.
Vừa đến cổng phủ tướng quân, Vân Thư đã chạy ào đến, vừa gọi “Mẫu thân” vừa lao vào lòng ta.
Ta ôm chặt lấy con bé.
Năm ngày qua đủ để ta bình ổn tâm tình.
Ta không có ý định che giấu chuyện Chiến Lăng Tiêu đã yêu người khác vì vậy khi Vân Thư ngước mắt hỏi ta: “Mẫu thân, phụ thân đã khỏe hơn chưa?”
Ta nhìn thẳng vào mắt con bé, chậm rãi đáp:
“Ở đó đã có người chăm sóc phụ thân con, chính là tâm thượng nhân của hắn.”
Vân Thư đã tám tuổi, có nhiều chuyện con bé đã hiểu rõ.
Vậy nên khi ta nói ra lời này, con bé lập tức đoán được điều gì đó.
Con bé ngoan ngoãn tựa đầu vào chân ta, giọng nói mang theo sự trưởng thành trước tuổi: “Mẫu thân, không sao đâu, Vân Thư sẽ luôn ở bên cạnh người.”