Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

03

Đêm nay, Vân Thư ngủ cùng ta.

Nhìn con bé say giấc, trong đầu ta không ngừng hiện lên những chuyện giữa ta và Chiến Lăng Tiêu.

Ta nhớ đến ánh mắt dịu dàng của hắn khi nhắc về nữ nhân kia.

Ta tự hỏi, rốt cuộc ta đã làm gì để khiến hắn có thể thản nhiên nói với ta rằng hắn đã yêu người khác?

Chợt nhớ đến thư phòng mà ba năm trước hắn không cho ai bước vào, ta dường như đã kết nối được mọi thứ.

Ta muốn xem, rốt cuộc trong thư phòng của hắn đang giấu những gì!

Ta đứng trước cửa thư phòng của Chiến Lăng Tiêu.

Ổ khóa trên cửa là loại đặc biệt được hắn đặt làm riêng từ tay thợ giỏi nhất kinh thành.

Nó khóa lại bí mật của hắn.

Ta không chút do dự cầm lấy rìu, phá tung cánh cửa.

Bước vào thư phòng của hắn.

Mọi thứ vẫn được sắp xếp giống như trước kia.

Trên bàn đặt một cuốn sách không đề tên.

Ta tiến đến cầm lên xem.

Là cuốn sổ ghi lại từng chuyện nhỏ nhặt giữa hắn và nàng ta.

Nàng ta là một nữ tử được lão quân y nhặt về trên đường tên là Phương Thanh, nhỏ hơn Chiến Lăng Tiêu mười tuổi.

Lần đầu tiên Chiến Lăng Tiêu gặp nàng ta, nàng chỉ mới mười một tuổi nhưng gầy yếu như một đứa trẻ bảy tám tuổi.

Nàng theo quân y học nghề, cẩn thận ghi chép từng lời thầy dạy, chỉ cần xem vài lần là có thể làm theo.

Bệnh nhân đầu tiên của nàng chính là Chiến Lăng Tiêu.

Nàng chữa trị cho hắn rất tốt, còn ngẩng đầu nhìn hắn, mong đợi hắn khen ngợi.

Hắn xoa đầu nàng, nói rằng nàng rất giỏi.

Sau đó hai người không gặp lại.

Lần thứ hai gặp lại nàng đã mười bốn tuổi, khác hẳn đứa trẻ gầy gò khi xưa.

Chiến Lăng Tiêu nói, hắn vừa nhìn đã nhận ra nàng chính là tiểu cô nương ba năm trước.

Nàng ta đã thuần thục hơn rất nhiều, từ lời quân y kể lại nàng như sinh ra đã là một thầy thuốc thiên tài, chỉ cần nhìn một lần là có thể làm theo.

Hắn viết trong sổ:【Nàng rất giống Vân Đường khi trước nhưng cũng không giống hẳn. Bởi vì ánh mắt ta luôn vô thức dõi theo nàng, mà với Vân Đường, ta chưa từng có cảm giác này.】

Hắn nhận ra mỗi lần nàng ta băng bó cho hắn, gò má đều ửng đỏ không dám nhìn thẳng hắn.

Cũng chính vì vậy, hắn có thể quang minh chính đại ngắm nhìn nàng.

Thời gian đó, bọn họ gần như ngày nào cũng ở bên nhau.

Hắn viện đủ cớ để giữ nàng lại, chỉ mong nàng có thể ở bên hắn lâu thêm một chút.

Hắn viết:【Chỉ cần nhìn nàng thôi ta cũng đã rất vui vẻ.】

Những dòng này được ghi lại bốn năm trước.

Khi đó, phụ thân và ca ca ta đã hy sinh nơi chiến trường, ta đau đớn gần như muốn chết đi.

Còn hắn lại đang động lòng với một nữ nhân khác.

Ta nhớ rất rõ khi ấy Vân Thư vẫn còn là một tiểu cô nương.

Con bé kéo nha hoàn thân cận viết một bức thư gửi Chiến Lăng Tiêu, hy vọng hắn có thể trở về thăm ta.

Lúc đó, chiến sự biên cương đã chấm dứt, hắn toàn thắng trở về.

Hắn hoàn toàn có thể quay lại.

Nhưng hắn không làm vậy.

Sau này khi bị Vân Thư chất vấn, hắn nói rằng hắn chưa từng nhận được bức thư đó.

Nhưng trong cuốn sổ này, hắn viết rằng hắn đã nhận được.

Hắn rất muốn trở về nhưng lòng hắn lại bảo rằng hãy ở bên Phương Thanh thêm một chút.

Lúc ấy, ta đã nói gì?

Ta đã nói với Vân Thư: “Phụ thân con rất vất vả, hắn cũng như ông ngoại và cậu con, đều đang bảo vệ biên cương.”

Nhưng bây giờ khi nhìn thấy những dòng chữ này, ta chỉ thấy nực cười.

Khi ta và Vân Thư nói những lời đó, Chiến Lăng Tiêu liệu có đang âm thầm chế nhạo ta, chế nhạo ta si tình ngu ngốc?

Hay là hắn đang thầm đắc ý vì ta chưa hề phát hiện ra điều gì?

04

Sau đó, bọn họ cùng nhau bộc bạch tâm tư, cả hai đều đã hiểu rõ tình cảm của đối phương.

Nhưng vì khi còn trẻ, Chiến Lăng Tiêu đã từng thề rằng trọn đời chỉ cưới mình ta nên bọn họ không dám công khai mối quan hệ trước mặt người ngoài.

Chiến Lăng Tiêu thường xuyên mắc những chứng bệnh vặt mà những chứng bệnh ấy chỉ có Phương Thanh mới có thể chữa trị.

Đây chính là cái cớ để bọn họ lén lút gặp nhau.

Nàng ta cũng thường xuyên lẻn vào trướng của Chiến Lăng Tiêu trong buổi đêm, chui vào trong chăn hắn, thì thầm với hắn rằng nàng ta nhớ hắn đến nhường nào.

Mỗi lần như vậy, hắn đều hối hận vì khi xưa mình quá mức hồ đồ, để đến hiện tại, nữ nhân mà hắn thật sự yêu lại chỉ có thể vụng trộm đến bên hắn trong bóng tối.

Hắn đau lòng vì thế lại càng yêu nàng ta hơn, càng nâng niu nàng ta hơn.

Chiến Lăng Tiêu viết: “Mỗi khi đêm xuống, ta chỉ mong trời mãi mãi không sáng.”

05

Nửa tháng sau, Chiến Lăng Tiêu trở về kinh.

Vừa về đến nơi, hắn lập tức chạy đến viện của ta.

Trên người vẫn chưa cởi giáp làm ta không khỏi nhớ đến bộ y phục giấu dưới lớp áo giáp đó.

Ta sai hạ nhân đưa Vân Thư rời đi, trong sân chỉ còn lại ta và Chiến Lăng Tiêu.

Ta lấy ra tờ hòa ly thư đã soạn sẵn, đưa đến trước mặt hắn.

Hắn chỉ liếc qua một lần, giọng điệu ôn hòa:

“Vân Đường, ta chưa từng có ý định nạp nàng ấy vào phủ.

Thanh Thanh cũng bằng lòng ở bên ngoài, không màng danh phận.

Dù có hài tử cũng sẽ ghi dưới danh nghĩa của nàng.

Thanh Thanh đã nói, nàng ấy tuyệt đối không tranh đoạt vị trí chính thê của nàng.

Vân Đường, nàng cứ yên tâm, thê tử của ta chỉ có một mình nàng vậy hà tất phải làm đến mức này?”

Nhìn bộ dáng hắn lên giọng trách móc, hình ảnh hắn thề nguyền trước mộ phụ thân và ca ca ta năm xưa bỗng trùng khớp với hiện tại.

Những cảm xúc bị kìm nén bao ngày qua cuối cùng cũng bùng nổ.

Ta hét lên với hắn: “Chiến Lăng Tiêu! Ngươi thật sự muốn ta phải xé toang tấm màn che cuối cùng của các ngươi sao?

Nếu làm không được, ngươi đừng đứng trước mặt ta và gia đình ta thề thốt!

Còn bày trò gì mà yêu mà không thể đến với nhau? Ta tác thành cho các ngươi!

Muốn danh, muốn lợi, tất cả đều muốn? Chiến Lăng Tiêu, ngươi tính toán đến mức hạt toán châu đều bắn thẳng vào mặt ta rồi!

Nàng ta khiến ta ghê tởm! Ngươi còn đáng ghê tởm hơn!”

Hắn bực bội day trán: “Vân Đường, nàng biết ta không đến đây để tranh cãi.

Chuyện này là lỗi của ta nhưng ta thật sự đã làm được lời hứa chỉ có một chính thê. 

Thanh Thanh cũng không để tâm đến danh phận thiếp thất.

Nàng thử đặt mình vào hoàn cảnh của ta một chút được không?

Vân Đường, nàng cũng biết rõ ta không thể từ bỏ nàng và Vân Thư.

Lời ta từng nói, ta nhất định sẽ làm được.”

Hắn nói như thể đang an ủi ta nhưng cũng giống như đang tự thuyết phục chính mình.

Nhìn bộ dạng hắn cảm động trước chính lời nói của mình, ta chỉ cảm thấy nực cười.

Cười bản thân đã yêu một kẻ như vậy.

Cười vì đã lãng phí biết bao năm mới nhận ra bộ mặt thật của người từng nằm bên cạnh mình.

Trong mắt hắn, chỉ cần hắn giấu kỹ mối quan hệ của hai người họ, không để ai phát hiện thì mọi chuyện sẽ không hề tồn tại.

Ta nhất định phải tha thứ cho hắn vì hắn đã “cho ta đủ thể diện”.

Hắn nghĩ, chỉ cần không rước Phương Thanh vào cửa thì hắn không tính là bội ước.

Ta xoay người, ném toàn bộ tranh vẽ ta tìm được trong thư phòng hắn lên người hắn:

“Những thứ này cũng ghê tởm như ngươi vậy!

Hòa ly thư ta đã đưa cho ngươi rồi, đây là sự tôn trọng cuối cùng của ta dành cho ngươi.

Nếu ngươi muốn hưu thê, ta sẽ trực tiếp trình lên quan phủ!”

“Vân Đường, sao nàng lại trở thành như thế này?

Tùy chỉnh
Danh sách chương