Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 1-5:
Thậm chí còn an bài các nàng ổn thỏa, không xảy sai sót.
Ta nghĩ, bản thân làm tròn trách nhiệm của một Hoàng hậu.
Chỉ là, mẫu thân à, nếu có kẻ dòm ngó vị trí Hoàng hậu, thậm chí không tiếc lấy mạng uy hiếp…
Nữ nhi làm thế nào mới phải đây?
ở nơi cửu tuyền, có mộng, chỉ dạy cho con một lời hay chăng?
13
Mưa lớn tàn nhẫn vùi dập những cánh đào đang độ nở rộ.
Chỉ mấy ngày thôi, hoa rụng đầy đất.
mắt ta xuyên khung cửa sổ, dừng lại nơi những cánh hoa đào rơi rụng bùn đất.
Rất lâu sau, ta mới mở miệng: “Thanh Đái, giúp ta chải đầu.”
Trên Thanh Đái thoáng hiện vẻ mừng rỡ, vội vàng đáp lời: “Vâng ạ.”
Ta dẫn theo Thanh Đái và Đông Quỳ, thẳng Long Nhạc cung.
Còn chính điện, mùi các loại dược liệu tràn ngập khoang mũi.
Đám cung nữ đứng ở cửa cung ta tới, vội vàng hành lễ nghênh đón, giọng lớn hơn hẳn thường ngày.
Khi ta điện, liền Tô Kỳ Nhi một tay chống lưng, một tay cầm khăn tay lau khóe miệng.
Nhìn ta, nàng ta tỏ vẻ bất ngờ.
“Thần thiếp không biết Hoàng hậu nương nương giá lâm, thất lễ nghênh đón từ xa, xin nương nương thứ tội.”
Vừa vừa muốn hành lễ, ta liền mở miệng ngăn lại: “Hiện giờ mang thai , miễn lễ là được.”
Tô Kỳ Nhi cũng không miễn cưỡng.
Ta đi lướt nàng, ngồi xuống ghế mỹ nhân, nhẹ nhàng nhướng mắt: “Vừa nãy uống là thuốc an thai?”
Tô Kỳ Nhi đối diện mắt ta, mỉm cười: “Chỉ là thuốc bổ thông thường thôi, dù cũng là đứa con đầu tiên của , thần thiếp cũng lo lắng.”
Ta giữ nguyên thần sắc, khẽ nhếch môi: “Thì là , chỉ là bổn cung có thân của vốn hư nhược, dù hiện tại có thai cần điều dưỡng, nhưng vẫn điều độ, chớ được bù mất.”
Tô Kỳ Nhi cụp mắt, khẽ đáp một tiếng “Vâng”.
Lời còn dứt, nàng liền chau mày, nhẹ xoa bụng, thân lảo đảo như sắp ngã.
Ta tất nhiên mắt tới, khẽ nhướng mày, chờ xem nàng tiếp theo định làm gì.
Quả nhiên.
Tô Kỳ Nhi liền ngẩng đầu, cười tươi như hoa: “ Bách Hoa viên phong cảnh rất đẹp, thần thiếp cung lâu như vẫn từng đi , tiếc nuối vô cùng.”
“Nếu hôm nay Hoàng hậu nương nương có rảnh, không biết có cùng thần thiếp đi dạo một chuyến?”
Vẻ nàng vô cùng chân thành, như thực sự tiếc nuối vì từng đặt chân nơi ấy.
Ta nhấp một ngụm trà nóng, thong thả đáp: “Bổn cung không ngại, chỉ e là… đi không nổi nữa rồi.”
Tô Kỳ Nhi hiểu ý.
Thì ngay lúc đó, một đoàn ầm ầm ngoài điện.
Tiếng thái giám the thé vang lên tiếp sau đó: “Hoàng thượng giá lâm!”
14
Tô Kỳ Nhi cứ ngỡ Cảnh là cứu tinh của nàng.
Nàng ta quỳ bò bên Cảnh , hai tay níu lấy vạt áo hắn, nước mắt nước mũi ròng ròng: “ , xin làm chủ cho thần thiếp, Hoàng hậu nương nương nàng…”
Nhưng lời dứt, cổ bị một đôi tay lớn siết .
Cơn giận khiến gương lạnh lùng của Cảnh trở u ám như đáy nước.
Sát khí quanh hắn cuộn trào dữ dội: “Tô Kỳ Nhi, dám mưu hại hoàng tự, tội gì đây!”
15
Tô Kỳ Nhi như một con thỏ bị bóp cổ, giãy giụa không nổi.
Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt khiến nàng cảm nhận được nỗi sợ cận kề cái chết.
“ … là Hoàng hậu… Hoàng hậu nàng muốn…”
Giọng Tô Kỳ Nhi khàn khàn, tay bấu lấy tay Cảnh đang siết cổ mình, từng chữ đứt quãng như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Lúc này nàng khác nào một cọng bèo trôi, biết bám víu đâu.
Ta nhìn tất cả diễn trước mắt, nét vẫn không đổi.
Chỉ nhàn nhạt mở miệng: “ , thần thiếp cả gan, muốn thử xem thần thiếp hãm hại Vãn quý phi .”
mắt ta dừng lại nơi nhìn tuyệt vọng dần dần mắt Tô Kỳ Nhi, hai chữ “hãm hại” ta nhấn thật nặng.
, Cảnh buông lỏng tay khỏi cổ Tô Kỳ Nhi.
“Khụ… khụ… khụ…”
Tô Kỳ Nhi đau đớn quỳ phục trước hắn, giọng khản đặc:
“ , hôm nay Hoàng hậu nương nương có đưa tới một ít thuốc bổ, thần thiếp vốn không định uống, nhưng Hoàng hậu đó là vì đứa con đầu tiên của , thần thiếp mới…”
“Thần thiếp nghi thuốc có vấn đề, xin minh xét cho thần thiếp…”
Ta đưa tay day trán, đây phải trắng trợn bịa chuyện hay ?
Tô Kỳ Nhi à Tô Kỳ Nhi, trước kia những trò này của sở dĩ thành công, chỉ vì Cảnh đáng tâm.
Nhưng hiện tại, động long tự.
Hoàng đế có bỏ ?
Cảnh mắt lạnh như băng, nhìn Tô Kỳ Nhi bịa chuyện.
Đợi nàng xong, hắn trầm giọng hỏi:
“ , trẫm nhớ rất rõ, trước đó , đồ của Cảnh Nhân cung, không được Long Nhạc cung nửa .”