Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chẳng lẽ là Hoàng hậu cố tình phạm thượng, hay là… trẫm nhớ sai rồi?”
Tô Kỳ Nhi tái nhợt.
Lúc không nói nổi nào.
Ta đúng lúc tiếng: “Vãn quý phi, bổn cung hảo tâm tới thăm , không ngờ lại thành cái cớ để vu tội cho ta.”
Dứt , ta cũng quỳ xuống, mắt hoe đỏ: “Thánh ý của , thiếp không dám quên, xin minh xét cho thiếp.”
Ánh mắt Cảnh Trạm quả nhiên thoáng qua vẻ áy náy, hắn đưa đỡ ta dậy: “Trẫm hiểu.”
Ngay sau , hắn trầm xuống, hướng ngoài điện quát: “Tô Điển, mang đồ vào!”
Ta âm thầm rút về, lùi sang một bên.
Tập trung xem trò hay.
16
Tô Điển nhận lệnh, lập tức sai mang đồ vào.
Tô Kỳ Nhi vừa trông thấy những thứ trong bọn họ, lập tức trắng bệch, mềm nhũn ngồi bệt dưới đất.
Tà váy màu hạnh bị nhuộm đỏ, mà nàng ta chẳng hay, ánh mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy vật cung nhân.
Cung nữ dẫn giơ tờ giấy trong cao quá : “Đây là phương do cung nữ Họa của Long Nhạc cung lĩnh tại Thái y viện.”
thứ hai quỳ xuống, giơ cao lọ trong : “Lọ giấu trong phòng của Họa, cung nữ thân cận của Vãn quý phi. Lọ ấm, hẳn là thứ nàng ta uống hôm nay.”
Cảnh Trạm nghe mỗi câu, lại tối thêm một phần.
Cuối cùng là Cao Thái y đứng .
“ đúng là vi kê cho Vãn quý phi mấy hôm trước, nhưng thiếu một vị dược, nên bát … trở thành phá thai.”
vừa dứt, Cảnh Trạm nắm chặt hai , gân xanh trán nổi .
“Tô Kỳ Nhi, nào để nói!?”
Tô Kỳ Nhi ngồi bệt đất, bỗng cười như kẻ mất hồn: “ thiếp…”
chưa xong, bị hành động của Họa cắt ngang.
Họa dập bò cạnh Tô Kỳ Nhi, gào như sắp phát điên:
“ , nương nương không biết gì cả, là nô tỳ!”
“Là nô tỳ lĩnh , là nô tỳ cố tình bớt một vị, tất cả đều do nô tỳ làm, nương nương thực sự không biết gì hết!”
Họa không ngừng dập , trán bật .
Tô Kỳ Nhi ngây ngốc ngồi .
Khóe môi nàng run rẩy, muốn nói gì .
Nhưng cuối cùng, vẫn chẳng thể mở miệng.
Cảnh Trạm giận quá mà bật cười: “Tô Kỳ Nhi, nuôi một con chó trung thành thật đấy. Nói , chuyện , có dính dáng không?”
Tô Kỳ Nhi ngẩng , đối diện ánh nhìn của hắn.
Gió nhẹ lướt qua, cuốn bay sợi tóc dài bên má, cả nàng như vỡ vụn, vô cùng thê lương.
Giọng nàng nghẹn lại: “Việc … không liên quan thiếp.”
trán Họa chảy xuống, hòa cùng nước mắt rơi loang lổ nền đất.
Nàng bò tới bên chân Cảnh Trạm, để lại một vệt dài.
“ , nương nương huyết rồi, xin cứu nương nương, cứu lấy hoàng tử trong bụng nàng ấy!”
Cảnh Trạm không hề dao động.
Trong điện yên tĩnh như tờ, dường như mọi đều đang chờ đợi phán quyết của hắn.
Hồi lâu sau, ta nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Cảnh Trạm vang .
“Mưu hại hoàng tự, tội không thể dung. Lôi ngoài, trượng tội.”
Họa gắng gượng hành lễ, gương lấm vẫn nở một nụ cười chan chứa nước mắt: “Tạ ơn ban ân.”
vừa dứt, nàng bị thị vệ kéo một cách thô lỗ.
Tô Kỳ Nhi lẻ loi nằm gục tại chỗ.
Cảnh Trạm nhìn dáng vẻ thất của nàng, tiếp :
“Về phần Vãn quý phi, lạm dụng dược vật, nhiều lần vu hãm Hoàng hậu, tâm cơ độc ác, phá hoại cung quy, từ nay giáng làm Tô tần, chuyển cung vắng, lấy làm gương.”
Nói xong, ánh mắt hắn dừng lại nơi vệt thấm vào vạt váy.
Đôi mắt hắn tối sầm, giọng nói lạnh lẽo như băng:
“Đứa trẻ trong bụng, thì , không … thì .”
17
?
Cảnh Trạm chẳng phải vẫn luôn coi trọng long tự hay sao, sao có thể nói là ?
Nếu như năm xưa hắn không muốn lại cốt nhục nhà họ Thẩm là vì e ngại thế lực Thẩm gia,
vậy thì hôm nay hắn đứa con của Tô Kỳ Nhi, lại là vì điều gì?
Chỉ trong thoáng chốc, ta liền hiểu .
Quân vương vốn vô tình.
Dù là sủng ái đâu, trong mắt hắn cũng chẳng qua chỉ là một con vật nuôi chơi trong chốc lát.
Khi là chuyện nhỏ thì hắn dung túng.
Nhưng nếu chạm lợi ích của hắn, hắn nhất định sẽ không chút nể tình mà trừng phạt.
mới là bản năng của đế vương.
18
Xem xong một màn kịch lớn, ta trở về cung.
Trong lòng chẳng có lấy nửa phần vui vẻ của kẻ thắng cuộc.
Nghe Thanh Đái nói, đứa trẻ trong bụng Tô Kỳ Nhi vẫn lại .
Thanh Đái lại nói, Tô Kỳ Nhi bị giáng vị, chuyển ở nơi vắng vẻ, cho dù sinh con cũng sẽ chẳng dễ sống.
Thanh Đái nói, Họa vì một như vậy mà mất mạng, thật chẳng đáng.
Cuối xuân rồi, tiết trời ngày một ấm .