Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giọng anh ta bắt đầu run rẩy:
“Tận Hoan đâu? Cậu… cậu đã làm gì con bé rồi?”
Nghe thấy câu hỏi đó, Phó Khiêm Nhiên trợn mắt nhìn anh ta một cách đầy sững sờ.
Một lúc sau, Phó Khiêm Nhiên bỗng ôm đầu vừa cười vừa khóc.
“Đúng vậy, tôi đã làm gì cô ấy chứ? Tôi đã làm gì cô ấy hả?!”
“Tôi đã làm gì với Hoan Hoan? Tôi đã đối xử với cô ấy như thế nào vậy?!”
Anh ta dùng bàn tay còn sạch sẽ của mình, nhẹ nhàng vuốt ve tấm thiệp cũ nát, lặp đi lặp lại những dòng chữ bên trên.
“Tôi đã từng nói rồi mà, tôi đã hứa rồi, tôi thích cô ấy nhất… chỉ thích mình cô ấy! Vậy mà… tôi đã làm cái gì thế này?”
Hứa Dật Thừa vẫn còn mù mờ, định hỏi anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì ánh mắt vô tình liếc qua chiếc váy cưới treo trong tủ sau lưng Phó Khiêm Nhiên — chính là chiếc váy Tận Hoan mặc hôm nay.
Một chiếc… bị vết rượu vang đỏ thấm ướt một mảng lớn.
Anh ta cúi đầu như bị kim đâm, rồi đột nhiên nhận ra — trên tà váy ấy còn có một mảng đỏ sẫm khác, đậm và chói mắt hơn nhiều.
Không phải rượu vang… mà giống như là máu?!
Hứa Dật Thừa cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất như Phó Khiêm Nhiên.
Anh ta như phát điên, túm lấy cổ áo của Phó Khiêm Nhiên, lôi anh ta dậy.
“Em gái tôi đâu? Tôi hỏi cậu, em gái tôi đâu?!”
“Tôi không biết! Tôi thật sự không biết! Anh ơi, cô ấy đi rồi… cô ấy không cần chúng ta nữa rồi…”
Ngay giây sau đó — một cú đấm như trời giáng từ Hứa Dật Thừa giáng thẳng vào mặt Phó Khiêm Nhiên.
Đúng lúc đó, Hứa Ôn Diên cũng chậm rãi đi tới cửa, vừa ngẩng đầu liền thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt.
Không kịp tiếp tục giả vờ bị thương nữa, cô ta lao tới kéo tay Hứa Dật Thừa.
“Anh ơi, đừng đánh anh Khiêm Nhiên nữa! Hai người làm sao vậy? Chị lại làm gì khiến mọi người giận à?”
Lời vừa dứt, hai người đàn ông lập tức quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo và chất vấn khiến Hứa Ôn Diên sợ hãi đến mức lập tức buông tay.
“Sao… sao vậy? Không phải là chị ấy sao…?”
Phó Khiêm Nhiên bật cười thê thảm, cười đến mức cả người cong xuống, trông chẳng khác gì một kẻ điên thực thụ.
Anh ta đưa tay níu lấy Hứa Dật Thừa, người đang ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt điên loạn, giọng nói khàn đặc:
“Anh ơi, hãy đưa cô ấy về! Em biết em sai rồi! Làm ơn… đưa Hoan Hoan của em về đi… em xin anh đấy…”
Đây là lần thứ hai tôi đến vùng sông nước này.
Lần trước, là mẹ nắm tay tôi, cùng nhau đứng ở thành phố đẹp như tranh thủy mặc này.
Thời gian trôi nhanh thật… chớp mắt đã mười năm trôi qua rồi…
“Hoan Hoan! Hoan Hoan!” Tiếng gọi đầy hiền từ và vui mừng của một bà lão kéo tôi về hiện thực.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, xua tan những ký ức u tối, giơ tay lên vẫy thật tươi.
“Bà Tề… à không, cô giáo Tề ạ!”
Khi tôi đến gần, bà cụ nhẹ nhàng trách yêu, vỗ vào cánh tay tôi:
“Gọi gì mà cô giáo, phải gọi là bà chứ! Bà nhớ cháu muốn chết luôn, mau để bà ôm một cái nào.”
Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai bà, ngửi thấy mùi hoa oải hương nhè nhẹ từ chiếc áo bà mặc, nước mắt bất giác rưng rưng.
Bà Tề, là người thầy hướng dẫn của mẹ tôi.
Cả đời bà không kết hôn, cũng không có con cái.
Bà luôn… coi mẹ tôi như con gái ruột của mình.
Khi mẹ còn sống, chúng tôi rất thân thiết.
Nhưng từ sau khi mẹ mất, bà Tề không thích tính cách làm ăn của bố tôi, nên dần dần cũng không lui tới nữa.
Thế nhưng bà vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi, thi thoảng lại gọi điện thăm hỏi, dịp lễ tết đều gửi quà đến.
Tháng trước, tôi gọi điện cho bà báo tin mình sắp cưới, bà vui đến mức hai ngày liền không ngủ được.
Nếu không vì tuổi cao sức yếu, chắc bà đã bay đến A thành từ lâu rồi.
Nhưng mà, nghĩ lại cũng may là bà không đi…
Về chuyện xảy ra trong đám cưới, tôi chỉ nói qua loa rằng nhà họ Phó không xem trọng mình, tôi không muốn cưới nữa, muốn đến ở với bà Tề và theo bà làm thiết kế.
Nhưng mà, bà thông minh như vậy… Chỉ dựa vào giọng nói hơi u uất của tôi trong điện thoại mà đã đoán ra, tôi nhất định đã chịu uất ức rất lớn.
Bà thương tôi đến mức vừa nghe điện thoại đã bật khóc, sáng sớm hôm nay liền đích thân đến đón tôi.
“Bà ơi, để bà mừng hụt rồi… cháu không kết hôn nữa………………”
“Không cưới thì thôi! Hoan Hoan nhà bà xinh đẹp như hoa, ai lại đem cắm lên đống phân trâu ấy!”
“Khụ khụ!”
Tôi suýt thì sặc nước miếng, một lần nữa bái phục tính cách thẳng thắn, mạnh mẽ của bà.
“Đi thôi! Mau đi nào! Bà dẫn cháu đi tẩy xui, rửa sạch vận đen! Từ giờ trở đi, Hoan Hoan của bà, mỗi ngày đều phải thật vui vẻ!”
Tôi vừa cười vừa đồng ý, vừa mở điện thoại định nhắn cho Tống Từ báo bình an.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tôi vừa bật nguồn, hàng loạt tin nhắn hiện lên phủ kín toàn bộ màn hình điện thoại…
Máy còn rung liên tục đến hai phút mới dừng lại.
Liếc mắt nhìn qua, 90% tin nhắn là từ Phó Khiêm Nhiên và Hứa Dật Thừa.
Tôi thậm chí chẳng buồn đọc nội dung, lập tức chặn hết cả hai người, cùng với cả Hứa Ôn Diên.
Chỉ nhắn lại một tin cho Tiểu Từ, rồi tôi lại tắt máy.
Tôi dìu lấy cánh tay bà — cái “máy nói không ngừng nghỉ” ấy — rời khỏi sân bay đông nghịt người.
Ngay khoảnh khắc bước vào ánh nắng, luồng tức nghẹn trong ngực tôi suốt bao ngày qua… Cuối cùng cũng dường như có dấu hiệu được giải tỏa.
Sau một tháng ở lại studio, tôi cuối cùng đã phải tin — núi cao còn có núi cao hơn.
Ban đầu tôi vẫn nghĩ mình đã có đủ thiên phú trong lĩnh vực thiết kế. Ngay từ thời đại học đã giành được không ít giải thưởng.
Nhưng khi gặp những thiên tài trong đội ngũ của bà Tề, tôi chỉ cảm thấy như mình bị đè ra đất mà “tẩn”.
Tôi từ chối lời đề nghị được sắp xếp làm nhân viên chính thức của bà, mà quyết tâm bắt đầu lại từ vị trí thực tập sinh.
Mỗi ngày tôi đều theo sát phía sau các tiền bối trong ngành, học hỏi những tư duy thiết kế tiên tiến của họ, bận đến mức chân không chạm đất.
Tôi cứ nghĩ, những ngày bình yên như thế này sẽ kéo dài mãi mãi.
Thế nhưng đúng lúc ấy, Tiểu Từ vừa khóc vừa gọi điện cho tôi.
“Hoan Hoan, Phó Khiêm Nhiên và Hứa Dật Thừa đã tìm tớ rất nhiều lần, hỏi cậu đang ở đâu, nhưng tớ chưa bao giờ nói.”
“Nhưng… nhưng hôm qua, bố tớ đã lén xem tin nhắn giữa hai đứa mình, và nói cho họ biết chỗ của cậu rồi! Đều là lỗi của tớ, tớ không ngờ Phó Khiêm Nhiên lại bỉ ổi đến mức lợi dụng bố tớ!”
“Tớ… tớ có phải đã gây rắc rối cho cậu không, Hoan Hoan………………”
Giọng Tiểu Từ run rẩy, tôi vội vàng an ủi:
“Không sao đâu, không có rắc rối gì cả, chuyện sớm muộn cũng phải đối mặt, chẳng lẽ trốn cả đời được sao?”
Tôi thực sự đã sẵn sàng gặp lại bọn họ để nói rõ mọi chuyện.
Chỉ không ngờ, họ lại đến nhanh như vậy…
Tối hôm đó, tôi vừa bước ra khỏi xưởng thiết kế, đã thấy hai người đàn ông đang dựa vào gốc cây hút thuốc.
Một người gầy đến trơ xương, một người mặt mày trắng bệch.
Đứng lặng trong bóng tối, chẳng khác nào hai con quỷ đầy oán khí.
Đặc biệt là Phó Khiêm Nhiên — anh ta vừa thấy tôi, lập tức như chó thấy xương, đôi mắt trợn tròn, bước nhanh về phía tôi.
Tôi giật mình lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn kẻ điên.
Có lẽ nhận ra sự thất thố của mình, anh ta đứng khựng lại, không dám tiến thêm một bước.
“Em đừng sợ, đừng sợ mà! Xin lỗi, là anh hồ đồ… anh, anh chỉ là quá nhớ em thôi, Hoan Hoan—”
Tôi nổi hết da gà, lạnh giọng cắt lời:
“Đừng gọi tôi như vậy, Phó thiếu gia. Gọi tôi là Hứa Tận Hoan là đủ rồi.”
Một câu “Phó thiếu gia”, khiến mặt anh ta lại tái đi thêm mấy phần.
Anh ta mấp máy môi, mãi không thốt được lời nào.
Lúc này Hứa Dật Thừa ở phía sau cuống lên, đẩy mạnh anh ta một cái.
“Hoan Hoan, xin lỗi! Anh trai xin lỗi em! Anh biết, bây giờ xin lỗi thì quá muộn rồi! Nhưng xin em, hãy cho bọn anh một cơ hội nữa… về cùng bọn anh đi, để bọn anh được bù đắp cho em, có được không?”
Tôi nhìn dáng vẻ anh ta lo lắng đến mức hai tay không ngừng xoa vào nhau, chỉ thấy thật nực cười.
Về ư? Bù đắp cho tôi?
Hơn hai mươi năm qua, tôi chưa từng nghe câu nào nực cười đến thế.
Tôi không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Hai người họ đều sững người, ánh mắt nhìn tôi càng thêm căng thẳng.
“Anh Hứa nói đùa gì vậy? Anh là anh trai của ai? Tôi không có anh trai nào cả, mong anh đừng nhận nhầm em gái.”
Anh ta không tranh cãi, chỉ đứng thất thần cách tôi hai bước, cúi thấp đầu, để ánh đèn đường vàng vọt kéo dài và làm méo mó bóng dáng anh ta.
Tôi vẫn có chút giật mình — người này gầy đến đáng sợ, đến mức hai má cũng đã lõm xuống.
Anh ta cúi đầu, cố gắng nhẹ giọng nhất có thể:
“Hoan Hoan, anh biết em giận, anh xin lỗi. Là anh sai, sai hoàn toàn khi không kiềm chế được mà hắt ly rượu vào người em.”