Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01

Em tôi sắp kết hôn.

gái yêu cầu tám trăm tám mươi nghìn tệ sính lễ, cộng thêm một căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách ở trung tâm thành phố.

tôi thì cũng chẳng chuyện lớn.

Vài năm nay tôi gặp đúng thời, khởi nghiệp thành công, cũng kiếm chút đỉnh.

Tối hôm đó, mẹ gõ cửa phòng tôi, hi vọng tôi có thể giúp em .

Tôi vừa gật đầu đồng ý, thì em đã tin :

“Chị, ngày em cưới, chị đừng về.”

Tôi sửng sốt, gửi lại một dấu hỏi chấm.

Tháng sau, mùng tám tháng mười là ngày cưới em.

Là chị ruột, tôi đã sắp xếp từ lâu, dự định đầu tháng sẽ bay về.

Nhìn hành lý đang soạn dở dưới đất, tôi dứt khoát nằm luôn lên giường lại em.

ta do dự rất lâu, màn hình cứ hiển thị “đang nhập…”.

Tôi thầm nghĩ: chẳng lẽ là hội chứng hôn nhân?

Nghe nói nhiều người sắp cưới tâm trạng dễ bất ổn, lo lắng, dễ mất ngủ, dễ ám ảnh chuyện nhỏ.

Em tôi quá yêu bạn gái, đôi tôi cũng thấy ghen tị.

Tôi an ủi:

“Cứ nói thẳng ra , có căng thẳng quá không?”

Một sau, ta gửi lại một tin:

“Chị, mẹ Trần Yên đã lấy bát tự cả mình xem, chị và Trần Yên xung khắc giờ sinh, tốt nhất nên tránh xa.”

Tôi sững người.

Tưởng mình đọc nhầm, đọc đọc lại lần tin nổi: đây thật sự là lời từ em tôi – một sinh viên tốt nghiệp đại học hàng đầu.

dừng lại ở đó, ta tiếp:

“Trần Yên đang ma//ng th//ai, mẹ vợ nói chị tuổi Tý, tuổi Ngọ, nếu về rồi làm cháu bị sốc hay gì đó thì… em sẽ hối hận cả đời.”

Vài dòng chữ , khiến mắt tôi nhói đau.

Hóa ra tất cả là trò cái là “em dâu” tương lai.

Em kết hôn không tôi đến, cháu ruột sinh đã bị nói là “xung khắc” nên không gặp.

Rõ ràng là một đòn phủ đầu, cảnh cáo tôi – người nuôi em từ nhỏ đến lớn – rằng bây giờ, nó đã là rối trong tay ta.

Tôi lại:

“Là Trần Yên yêu cầu à?”

ta đáp:

“Trần Yên rất chị , là em sợ ảnh hưởng đến sức khỏe nên cản chị.”

Thật sự tôi không biết nói gì.

Cái đầu óc này, mà đóng cung đấu thì đến tập ba đã bị đá khỏi cuộc chơi.

02

Tôi biết Trần Yên ghim tôi.

Trước khi hai người chính thức bên nhau, tôi từng thấy Trần Yên có nhiều cử chỉ thân mật vài người đàn ông cùng .

đó em tôi đang say theo đuổi ta, tôi nhắc nhở đôi câu, nhưng thằng ngốc đó lại nói:

“Nếu không có tình cảm, thì sao chỉ đùa bọn anh mà không người khác?”

Tôi chỉ biết đập trán, giơ ngón cái:

“6 điểm, ngốc hết thu//ốc chữa.”

Sau này Trần Yên cắt đứt người kia, chỉ em tôi là theo đuổi quyết liệt nhất.

ta liền gật đầu đồng ý.

Thằng ngốc nghĩ mình đã “lên chức” thành công, rồi lại đem những lời tôi từng nói kể sạch Trần Yên nghe.

Từ đó ta ghi thù tôi.

tôi đùa mẹ:

“Có Trần bỏ bùa thằng nhỏ không mà mẩn đến vậy.”

Mẹ tôi bảo:

đó theo chủ nghĩa duy vật, không tin chuyện tín đâu.”

Ngay cả vụ xem bát tự, ban đầu mẹ tôi nói mãi đồng ý.

Thậm chí đó mỉa mai tôi:

“Chỉ những người bất lực trông cậy vào ông trời.”

vậy mà giờ lại dùng chính thứ “ tín” đó để đuổi tôi .

03

Tôi kể hết mẹ, tức giận chờ mẹ lên tiếng bênh vực tôi, trách mắng cái thằng u .

Kết quả chỉ nhận một câu hờ hững:

“Trần Yên không thì thôi, đừng .”

Tôi ch//ết lặng trên sofa, tai như ù .

“Mẹ… đó là em mà.”

Mẹ tôi vẫn thong thả ngồi bóc nho, miệng nói mà khiến lòng tôi lạnh buốt:

“Em khó khăn lắm đến bước này, chuyển sính lễ và rồi, dự đám cưới thì khỏi .”

Không

Đứa em tôi tự tay nuôi lớn.

Người mẹ tôi từng tôn kính.

không nhìn ra đây là chiêu trò Trần Yên sao?

Dù đau lòng, nhưng mẹ và em là hai người thân duy nhất lại tôi trên đời.

Chỉ sống tốt, tôi cam chịu.

Chỉ Trần Yên thật lòng yêu em tôi.

Hôm đó nghỉ, tôi định đến ngân hàng chuyển khoản em.

Trời u ám, mưa rả rích, mây đen dày đặc.

Xe tôi đúng hôm bị hạn chế biển số.

Mở ứng dụng xe, hàng chờ đến 158 người.

Cuối cùng cũng một chiếc, nhưng gần đến nơi thì xe bị trượt bánh va xe trước.

Tôi đập đầu vào ghế, choáng váng, hoa mắt.

Tài xế lo lắng đưa tôi đến bện/h việ/n.

Bác sĩ bảo tôi bị chấn động nhẹ, nhập viện theo dõi.

Trong thời gian kiểm tra, điện thoại reo lần mà tôi không nghe .

Truyền nước xong, em lại .

Tôi kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã gắt lên:

“Tống Giai, chị cố tình đúng không?”

“Biết hôm nay em bàn chuyện bố mẹ Trần Yên, , mà chị vẫn không chuyển!”

Tôi nói: “Chị bị t//ai n//ạn giao thông…”

Nhưng chữ đó xoay vòng trong miệng, cuối cùng vẫn bị giọng điệu độ//c địa kia ép nuốt xuống.

Tôi im lặng, càng khiến em tôi nổi khùng:

“Tống Giai, đừng tưởng chị có chút là có thể khống chế em!”

chị không , em tự kiếm. Em tự đứng dậy!”

“Đừng tưởng chị từng nuôi em vài năm là có thể coi mình là mẹ em.”

“Mẹ em sống! Chị đợi đấy, em sẽ bảo mẹ xử lý chị!”

ta để tôi nói gì, rầm một tiếng, điện thoại đã bị cúp ngang.

đến phút sau, mẹ tôi .

Tôi nằm trên giường, đầu đau như nứt ra, môi khô nứt, cổ họng rát buốt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương