Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Nói rồi dẫn người rời đi.

Mọi người trong công ty dần tản ra, nhưng tôi biết ảnh hưởng sẽ không thể biến mất trong ngày một ngày hai.

“Như Yên, em không sao chứ?” Lâm Viễn Sơn hỏi.

“Em ổn.” Tôi lắc đầu, “Cảm ơn anh đã đứng ra giúp em.”

“Không cần cảm ơn. Đây là việc anh phải làm,” anh nghiêm túc nói, “Anh tin em, mấy lời đồn không thể làm lung lay được.”

“Nhưng không phải ai cũng nghĩ như anh.” Tôi lo lắng, “Nếu cứ thế này, công ty sẽ bị ảnh hưởng.”

“Chuyện công ty cứ để anh lo.” Anh trấn an, “Anh sẽ xử lý.”

Chiều hôm đó, Lâm Viễn Sơn tổ chức một cuộc họp toàn công ty.

“Tôi biết gần đây có những tin đồn ảnh hưởng đến công việc của chúng ta,” anh nói, “Hôm nay tôi muốn làm rõ.”

“Giám đốc Như Yên là một trong những trụ cột quan trọng nhất của công ty. Nhân phẩm và năng lực của cô ấy đều đã được chứng minh. Bất kỳ hành động bôi nhọ nào nhắm vào cô ấy đều là tấn công vào công ty chúng ta.”

“Tôi mong mọi người không bị ảnh hưởng bởi mấy tin đồn ngoài kia, hãy tập trung làm tốt công việc của mình.”

Lời của Lâm Viễn Sơn rất có trọng lượng, mọi người đều gật đầu đồng tình.

Nhưng tôi biết, Tống Nhã Cầm sẽ không dễ bỏ cuộc như vậy.

Quả nhiên, mấy ngày sau, phiền phức liên tiếp kéo đến.

Trước là có người lên mạng bốc phốt tôi với “quá khứ đen tối.”

Sau lại có người gọi điện đến nhà ba mẹ tôi, nói tôi làm chuyện đáng xấu hổ ở công ty.

Ba mẹ tôi hoảng loạn, vội vã đến tìm tôi.

“Như Yên, có người gọi nói con quyến rũ sếp ở công ty,” mẹ lo lắng, “Có thật không?”

“Tất nhiên là không,” tôi trấn an, “Có người đang cố ý hại con.”

“Nhưng sao lại có người nói như vậy?” ba tôi ngờ vực.

Tôi kể cho họ nghe chuyện Tống Nhã Cầm đang trả thù tôi.

“Cái gì? Cô ta vẫn chưa chịu buông tha con?” mẹ tôi tức giận, “Hại con còn chưa đủ, giờ còn tiếp tục gây sự?”

“Cô ta chỉ muốn phá nát cuộc sống của con,” tôi nói, “Nhưng con sẽ không để cô ta toại nguyện.”

“Hay là báo công an đi?” ba tôi đề nghị.

“Giờ vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp cô ta đứng sau. Mà cô ta dùng người khác, rất khó tìm ra điểm yếu.”

“Vậy giờ làm sao?” mẹ tôi sốt ruột.

“Con có cách.” Tôi bình tĩnh, “Nếu cô ta muốn chơi, con sẽ chơi đến cùng.”

Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho số máy bí ẩn kia:

【Tôi cần anh giúp. Tống Nhã Cầm đang trả thù tôi.】

Tin nhắn trả lời rất nhanh:

【Tôi biết, tôi vẫn luôn theo dõi.】

【Có cách gì không?】

【Có, nhưng cô phải phối hợp diễn một vở kịch.】

【Vở gì?】

【Ngày mai cô sẽ nhận được một gói đồ, trong đó có tài liệu. Cô giao cho công an, còn lại cứ để tôi lo.】

Hôm sau, tôi nhận được một bưu kiện.

Bên trong là một xấp tài liệu dày về Tống Nhã Cầm.

Có cả sao kê chuyển khoản thuê người gây rối, IP đăng bài bôi nhọ tôi.

Quan trọng nhất là một đoạn clip cô ta tự quay, nói với vẻ điên dại:

“Liễu Như Yên, mày hủy đời tao, tao cũng sẽ hủy mày!”

“Tao sẽ làm mày thân bại danh liệt, không còn chỗ đứng ở thành phố này!”

“Đợi đấy, mới chỉ bắt đầu thôi!”

Đủ bằng chứng để chứng minh hành vi trả thù ác ý.

Tôi lập tức giao toàn bộ cho công an.

Cảnh sát xem xong cũng nghiêm mặt:

“Cô Liễu, bằng chứng rất rõ ràng. Chúng tôi sẽ điều tra ngay.”

Tống Nhã Cầm bị cáo buộc vu khống, xúc phạm danh dự và nhiều tội khác.

Nếu xác minh được, cô ta sẽ chịu hình phạt thích đáng.

Chiều hôm đó, Tống Nhã Cầm bị bắt tại phòng trọ.

Cô ta đang lên kế hoạch cho đợt tấn công tiếp theo.

Trong máy tính chứa đầy tin bôi nhọ tôi, và cả đoạn chat thuê người đăng bài.

Trước chứng cứ không thể chối cãi, cô ta đành cúi đầu nhận tội.

“Tôi đúng là muốn trả thù cô ta!” Cô ta gào lên điên loạn, “Tất cả là tại cô ta!”

“Nếu không có cô ta, tôi đã kết hôn với Giang Tử Mặc rồi!”

“Cô ta phá hỏng mọi thứ của tôi, tôi cũng phải phá tan cuộc đời cô ta!”

Nhìn bản tin cô ta bị còng tay đưa lên xe cảnh sát, tôi cuối cùng cũng thở phào.

Người đàn bà này rốt cuộc cũng phải trả giá.

Hôm sau, toàn bộ công ty đều biết sự thật.

Thì ra tất cả tin đồn đều do cô ta bịa đặt.

“Như Yên, thật xin lỗi.” Mấy đồng nghiệp từng tin lời đồn lần lượt đến xin lỗi, “Bọn mình không nên nghi ngờ cậu.”

“Không sao, giờ mọi chuyện rõ ràng là được rồi.” Tôi mỉm cười, “Mọi người sau này nhớ cẩn thận hơn là được.”

Lâm Viễn Sơn cũng đến gặp tôi, đầy áy náy.

“Như Yên, anh xin lỗi vì để em chịu oan.”

“Không phải lỗi của anh,” tôi lắc đầu, “Là do có người cố tình nhằm vào em.”

“Dù thế nào, em cũng bị tổn thương vì công ty.” Anh nói nghiêm túc, “Anh muốn bù đắp cho em.”

“Bù đắp?” Tôi hơi bất ngờ, “Anh định bù đắp gì?”

“Anh muốn mời em làm cổ đông công ty,” anh nói, “Có cổ phần rồi, em sẽ là một phần thực sự của công ty, không ai dám tùy tiện bắt nạt em nữa.”

Cổ đông?

Đây đúng là lời mời rất có thành ý.

“Anh chắc chứ?” Tôi hỏi, “Quyết định này không nhỏ đâu.”

“Anh chắc,” anh gật đầu, “Từ khi hợp tác đến giờ, giá trị em mang lại ai cũng thấy rõ. Anh tin rằng có em đồng hành, công ty sẽ phát triển hơn nữa.”

Tôi suy nghĩ một lát, đúng là cơ hội rất tốt.

“Được, em đồng ý.” Tôi nói, “Nhưng chúng ta phải ký hợp đồng rõ ràng.”

“Dĩ nhiên, anh đã nhờ luật sư chuẩn bị xong rồi. Ngày mai ký luôn.”

Thế là tôi trở thành cổ đông của công ty.

Vị trí của tôi trong công ty lập tức được củng cố.

Những người từng xì xào bàn tán về tôi, giờ đều cung kính.

Con người là vậy đấy, thực tế và thay đổi nhanh chóng.

Nhưng tôi cũng đã quen rồi.

Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi hiểu rõ lòng người hơn, và càng trân trọng những ai thật sự tốt với mình.

Như Lâm Viễn Sơn – khi tôi khó khăn nhất, anh đã chọn tin tưởng và đứng về phía tôi.

Sự tin tưởng đó, còn quý giá hơn cả tiền bạc.

Nửa năm sau, Tống Nhã Cầm bị tòa tuyên án 1 năm tù giam.

Dù không dài, nhưng đối với cô ta là đòn nặng nề.

Sau khi ra tù, cô ta đã không còn sức làm hại tôi nữa.

Còn tôi, thì càng đi xa hơn trên con đường mình chọn.

Công việc thăng tiến không ngừng, sự nghiệp đạt đỉnh cao mới.

Quan trọng hơn, tôi học được cách bảo vệ chính mình.

Không dễ dàng tin người, nhưng với những người đáng tin, tôi sẵn sàng mở lòng.

Ví dụ như… Lâm Viễn Sơn.

Sau một thời gian dài làm việc cùng nhau, tôi nhận ra anh thật sự là người có thể dựa vào.

Không chỉ có chí tiến thủ, mà còn là người tử tế.

Điều quan trọng nhất là, anh ấy mang lại cho tôi cảm giác an toàn mà tôi đã rất lâu không có được.

Có lẽ, tin nhắn bí ẩn kia nói đúng – Lâm Viễn Sơn thực sự là người quan trọng trong đời tôi.

Còn chuyện sau này sẽ phát triển thế nào, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Bây giờ, tôi đã đủ mạnh mẽ, đủ độc lập.

Dù gặp phải khó khăn gì, tôi cũng tin mình có thể đối mặt được.

Bởi tôi hiểu, người có thể thật sự bảo vệ mình, chỉ có chính mình mà thôi.

Một năm sau, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn.

Nhờ sự cố gắng của tôi và Lâm Viễn Sơn, quy mô kinh doanh của công ty đã tăng gấp ba lần.

Ứng dụng quản lý sức khỏe của chúng tôi trở thành sản phẩm dẫn đầu thị trường, người dùng vượt mốc 5 triệu.

Tôi cũng từ một nhà thiết kế bình thường, vươn lên thành phó tổng giám đốc của công ty.

Điều quan trọng hơn nữa là, mối quan hệ giữa tôi và Lâm Viễn Sơn cũng tiến thêm một bước.

“Như Yên, hôm nay là tròn một năm từ ngày chúng ta gặp nhau.” Anh nói trong văn phòng, “Anh muốn mời em ăn tối.”

“Được thôi,” tôi cười đáp, “Đi đâu vậy?”

“Một nơi đặc biệt,” anh nói đầy ẩn ý, “Em nhất định sẽ thích.”

Tối hôm đó, anh lái xe đưa tôi đến nhà hàng trên cao nhất thành phố – nhà hàng Mây Trắng.

Từ đây có thể nhìn toàn cảnh thành phố về đêm, khung cảnh vô cùng lãng mạn.

“Đẹp quá!” Tôi nhìn ánh đèn lung linh ngoài cửa sổ, không kìm được thốt lên.

“Em thích là được rồi.” Anh dịu dàng nói, “Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.

Anh hít một hơi thật sâu, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo.

Tim tôi lập tức đập mạnh.

“Như Yên, quen biết em là điều may mắn nhất đời anh,” anh nói nghiêm túc, “Suốt một năm qua, chúng ta cùng nhau nỗ lực, cùng nhau trưởng thành, anh nhận ra mình đã không thể thiếu em nữa.”

“Không chỉ trong công việc, mà trong cuộc sống, anh cũng cần có em bên cạnh.”

“Anh muốn cùng em đi hết cuộc đời này, em đồng ý lấy anh chứ?”

Nói rồi, anh quỳ xuống, mở chiếc hộp.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn.

Tôi nhìn cảnh trước mắt, cảm xúc rất phức tạp.

Một mặt, tôi thật sự có tình cảm với anh và tin anh là người có thể gửi gắm cả đời.

Mặt khác, sau sự phản bội của Giang Tử Mặc, tôi vẫn có chút sợ hãi với hôn nhân.

“Viễn Sơn, em…” Tôi ngập ngừng, không nói thành lời.

“Như Yên, anh hiểu em cần thời gian.” Anh dịu dàng nói, “Anh không vội, anh có thể đợi.”

“Không phải…” Tôi lắc đầu, “Em chỉ muốn xác nhận một điều.”

“Điều gì vậy?”

“Anh thật sự hiểu rõ con người em sao?” Tôi nhìn anh chăm chú, “Quá khứ của em, những gì em từng trải qua, anh đều biết rõ chứ?”

“Anh biết.” Anh gật đầu, “Anh biết em từng có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, suýt bị chồng cũ hại chết.”

“Anh cũng biết em vẫn e ngại chuyện kết hôn, điều đó rất dễ hiểu.”

“Nhưng Như Yên, anh không phải là Giang Tử Mặc.” Anh đứng lên, nắm tay tôi, “Anh yêu chính con người em, chứ không phải những thứ khác đi kèm.”

“Vì bất cứ lý do gì, anh cũng sẽ không làm tổn thương em, càng không bao giờ phản bội.”

“Anh sẵn sàng dùng cả đời để chứng minh điều đó.”

Nghe những lời chân thành đó, mắt tôi đã ướt từ lúc nào.

Trong suốt một năm qua, anh đã dùng hành động để chứng minh con người anh.

Khi tôi bị Tống Nhã Cầm trả thù, anh đứng về phía tôi không do dự.

Trong công việc, anh tôn trọng và ủng hộ mọi quyết định của tôi.

Trong cuộc sống, anh luôn quan tâm cảm xúc và chăm sóc tôi từng chút.

Người đàn ông như thế, thật sự xứng đáng để tin tưởng.

“Được.” Tôi gật đầu, “Em đồng ý.”

Mắt Lâm Viễn Sơn đỏ hoe vì xúc động, anh cẩn thận đeo nhẫn vào tay tôi.

“Cảm ơn em, Như Yên,” giọng anh nghẹn ngào, “Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.”

Chúng tôi ôm nhau, ngoài cửa sổ thành phố vẫn rực sáng ánh đèn.

Nhưng giây phút ấy, trong lòng tôi còn sáng hơn cả cảnh vật ngoài kia.

Tin đính hôn nhanh chóng lan khắp công ty, ai cũng chúc mừng.

Ba mẹ tôi biết tin cũng rất vui.

“Như Yên, lần này phải nhìn cho kỹ nhé,” mẹ tôi đùa, “Đừng để bị lừa nữa.”

“Mẹ, con tin vào mắt nhìn người của mình.” Tôi tự tin nói, “Lâm Viễn Sơn là người tốt.”

“Ba cũng thấy anh ta ổn,” ba tôi gật đầu, “Hơn hẳn tên Giang Tử Mặc kia.”

Đúng vậy, hai người họ hoàn toàn khác nhau.

Giang Tử Mặc ngoài mặt hiền lành, trong lòng hiểm độc.

Còn Lâm Viễn Sơn thì trong ngoài như một, chân thành và đáng tin.

Việc chuẩn bị đám cưới diễn ra rất suôn sẻ, Lâm Viễn Sơn đều chiều theo ý tôi.

“Như Yên, em muốn một lễ cưới như thế nào?”

“Đơn giản thôi,” tôi nói, “Đừng phô trương quá.”

“Được, mình sẽ làm một buổi nhỏ, mời bạn bè thân thiết là được rồi.”

Một tuần trước đám cưới, tôi nhận được tin bất ngờ.

Giang Tử Mặc bệnh tình nặng hơn trong tù, được chuyển đến bệnh viện.

Bác sĩ nói anh ta bị trầm cảm nặng, có thể không sống được bao lâu nữa.

Tôi không có cảm xúc gì đặc biệt.

Người từng suýt hại chết tôi, sống chết giờ chẳng còn liên quan gì.

Điều khiến tôi bất ngờ là, anh ta còn nhờ người chuyển cho tôi một bức thư.

Nội dung rất ngắn:

“Như Yên, nghe nói em sắp kết hôn, anh rất mừng. Mong em hạnh phúc, quên đi những điều không vui trong quá khứ. Xin lỗi em, thật lòng xin lỗi. – Giang Tử Mặc.”

Đọc xong bức thư, tôi cảm thấy rất bình thản.

Tha thứ thì không thể, nhưng tôi cũng không còn ghét nữa.

Hận một người rất mệt, tôi thà dành sức lực để sống hạnh phúc.

Chẳng hạn như lễ cưới sắp tới, và tương lai cùng Lâm Viễn Sơn.

Ngày cưới, thời tiết rất đẹp, trời trong nắng ấm.

Tôi mặc váy cưới trắng, khoác tay ba bước đến bên Lâm Viễn Sơn.

Anh mặc vest chỉn chu, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

“Cô có đồng ý lấy anh Lâm Viễn Sơn làm chồng, dù nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay ốm đau, cũng sẽ cùng anh ấy đi hết cuộc đời không?”

“Tôi đồng ý.” Tôi dứt khoát trả lời.

“Anh có đồng ý lấy cô Liễu Như Yên làm vợ, dù nghèo hay giàu, khỏe mạnh hay ốm đau, cũng sẽ cùng cô ấy đi hết cuộc đời không?”

“Tôi đồng ý.” Anh nhìn tôi đầy xúc động.

Chúng tôi trao nhẫn, nhận những lời chúc phúc từ tất cả mọi người.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên.

Là tin nhắn từ số máy bí ẩn kia:

【Chúc mừng cô, Liễu Như Yên. Cuối cùng cô cũng nhận được hạnh phúc xứng đáng.】

【Sứ mệnh của tôi đã hoàn thành, từ nay sẽ không liên lạc nữa.】

【Chúc cô và Lâm Viễn Sơn sống bên nhau trọn đời hạnh phúc.】

Đọc xong tin nhắn, lòng tôi tràn đầy biết ơn.

Nếu không có người đó giúp đỡ, có lẽ tôi đã không sống sót đến ngày hôm nay.

Chính người đó đã cứu tôi, cho tôi cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

Tuy không biết người ấy là ai, nhưng tôi sẽ mãi ghi nhớ ân tình ấy.

Sau lễ cưới, tôi và Lâm Viễn Sơn bắt đầu cuộc sống mới.

Chúng tôi dọn về nhà mới, cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai.

“Như Yên, em muốn có mấy đứa con?” Anh hỏi.

“Hai đứa, một trai một gái.” Tôi cười.

“Được, mình cùng cố gắng.” Anh dịu dàng ôm lấy tôi.

Một năm sau, con trai đầu lòng chào đời, rất khỏe mạnh.

Nhìn sinh linh bé bỏng trong tay, tôi cảm thấy hạnh phúc chưa từng có.

Đây chính là cuộc sống mà tôi luôn mơ ước: Một người chồng yêu thương tôi, những đứa con đáng yêu, và cha mẹ luôn quan tâm.

Đơn giản, nhưng đủ đầy.

Hai năm sau, con gái cũng ra đời.

Gia đình bốn người tràn ngập tiếng cười, công việc kinh doanh cũng không ngừng phát triển.

Ứng dụng chăm sóc sức khỏe của chúng tôi đã vươn ra thị trường quốc tế, gặt hái thành công lớn.

Còn tôi, từ một nạn nhân bị hãm hại, đã trở thành một nữ doanh nhân thành đạt.

Cuộc đời là vậy – có lúc chạm đáy, có lúc chạm đỉnh.

Quan trọng là có dũng khí vượt qua khó khăn, có trí tuệ hóa giải khủng hoảng.

Và quan trọng nhất, là biết nhìn người, trân trọng điều nên trân trọng, tránh xa điều nên tránh xa.

Giờ nghĩ lại, sự phản bội của Giang Tử Mặc từng khiến tôi đau đớn tột cùng, nhưng cũng giúp tôi trưởng thành.

Nếu không có chuyện đó, tôi sẽ không gặp được Lâm Viễn Sơn, càng không có cuộc sống hạnh phúc hôm nay.

Vì thế, tôi biết ơn số phận – và biết ơn người đã âm thầm giúp đỡ tôi.

Giờ đây, tôi đã có đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân và những người tôi yêu.

Không ai còn có thể dễ dàng làm tổn thương tôi nữa.

Còn Giang Tử Mặc và Tống Nhã Cầm, cuối cùng cũng phải trả giá cho những gì họ đã làm.

Đó là nhân quả.

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương