Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6

mặt sát, Trần Thành chẳng còn cái vẻ tếu táo thường thấy, trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Trông như một “trai ngoan” thực thụ vậy.

Hứ!

Đúng là coi thường kẻ yếu, sợ kẻ mạnh!

Mà còn diễn sâu nữa!

Hoa sen trắng chắc cũng chẳng trắng bằng hắn!

“Bạn bè chia sẻ chút đồ ăn vặt, chuyện thường mà.” Trần Thành nhướn mày: “Cô ấy nói linh tinh, chắc học lỏm đâu đó trên mạng vài từ rồi lôi ra áp dụng lung tung. Tôi đâu có làm gì quá đáng, chỉ đùa thôi.”

“Anh tự ý đụng vào đồ tôi, không phép – gọi là trộm. hành vi của anh đã ảnh hưởng cuộc sống của tôi – không còn là trò đùa, mà là quấy rối!”

Không muốn nhắc chuyện quấy rối nữa, Trần Thành đánh trống lảng:

“Có mấy ngàn bạc thôi, làm gì mà nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy?”

“Có mấy ngàn bạc thôi à? Anh nghèo mức không mua nổi, phải ăn trộm?”

Tôi bắt đầu tức thật rồi. Sống từng này tuổi đầu, lần đầu tiên gặp mặt dày không xấu hổ như vậy.

“Tôi chỉ là vì chị, thế thì sai ở đâu?” Trần Thành bắt đầu cáu: “Tôi chỉ muốn gây chú ý thôi mà.”

“Tôi cảm ơn tổ tiên mười tám đời nhà anh nhé!” Tôi thật cạn lời.

“Muốn theo con gái thì phải có đúng đắn. Người ta đã từ chối thì anh phải giữ khoảng .” sát cũng hết kiên nhẫn: “ cô gái ngay.”

Trần Thành còn định cãi, nhưng cuối cùng cũng phải cúi đầu uy nghiêm của pháp luật.

“Tự lo mà đền tiền tổn thất, rồi cút khỏi đời tôi càng xa càng tốt.”

Trần Thành chuyển khoản một triệu, còn giơ điện thoại mặt tôi:

“Chuyển rồi đấy, hài lòng chưa? Vì mấy đồng tiền lặt vặt mà cũng công an, đáng không?”

“Thiếu bảy mươi mốt nghìn.”

Nói chuyện với cái mặt dày này chỉ tổ làm tôi tức thêm.

Mặt Trần Thành co rúm lại, nhưng bực bội chuyển thêm tiền.

Vậy mà sau đó hắn còn giở trò trả đũa tôi dữ dội hơn nữa.

“Giấy chị mua chất lượng tệ thật, tôi vứt hộ luôn rồi.” Trần Thành vênh mặt, hất cằm khiêu khích, rồi ném luôn hộp khăn giấy của tôi vào thùng rác.

7

“Lại định gọi công an nữa à?” Hắn vẻ mặt tức giận của tôi, cười đầy khoái trá:

“Cùng lắm tôi bị nhắc nhở vài câu. Vì chuyện thế này mà công an, chị lãng phí tài nguyên công cộng đấy.”

Chuyện thế này đúng là chẳng xử được hắn, người khác cũng sẽ không hiểu, chỉ rằng tôi bé xé ra to.

Nhưng tôi cực kỳ khó chịu, phải chiến đấu cùng, không nhượng bộ.

Tôi quay lại đoạn Trần Thành lén lấy đồ của tôi những đoạn hội thoại giữa chúng tôi.

Sau đó chỉnh sửa lại nội dung, đăng thẳng vào nhóm công , lên cả trang cá nhân các nền tảng mạng xã hội khác.

Caption đi kèm:

“Nhà mình ai hiểu mình cái cảm giác bất lực khi gặp phải một đồng nghiệp thiếu giáo dục không.

Bộ dạng nghèo rớt mồng tơi, ngày cũng rình rập đồ ăn sáng của tôi, lén lấy snack của tôi ăn.

Còn vứt đồ của tôi, làm hỏng cả máy tính.

Tôi đã chửi, cũng đã công an, vậy mà cái đồ mặt dày đó không chừa.

Mọi người dạy tôi xử lý với. Gấp lắm, online đợi nè.”

Tôi chẳng thèm che mặt hắn. Cái vẻ mặt đắc ý lúc vứt đồ tôi vào thùng rác khiến không ít dân mạng tức điên.

luận ào ào kéo tới:

“Lấy đồ người ta xong còn vứt đi, đúng là quá bẩn tính!”

“Nhà ai thả thiếu gia chưa dứt sữa ra vậy?”

“Trời ơi, nói là hắn tưởng mình dễ thương nha?”

“Cái này mà không phải tự ảo tưởng có sức hút thì là gì?”

Không chỉ trên mạng, câu chuyện còn lan ra cả trong công .

Trong nhóm chat, Trần Thành bắt đầu gửi tin thanh minh:

mọi người vì đã gây rắc rối. Em chỉ theo chị Tiểu thôi, không ngờ chị ấy không này. Em vì đã đưa vào nhóm. Lần sau em mời mọi người trà sữa, mong mọi người rộng lượng bỏ qua.”

Mấy cô em gái trong nhóm lập tức thả icon phấn khích, tỏ vẻ “quắn quéo” vì chuyện tình ngôn tình này.

“Tra nam tặng luôn mấy cô đó! Ai thì rước đi giùm, miễn tới gần tôi!”

Tôi thật dị ứng với cái kiểu không phân rõ trắng đen, cứ mù quáng mà “quắn”.

“Chị hơi quá rồi đó, chỉ là đùa thôi mà, có cần nặng lời vậy không?”

8

Công dân tích cực tên Chiến Chiến lại nhảy vào:

“Chị công an, cậu ấy cũng chẳng trách móc gì, còn chịu thiệt thay chị. Em thật không hiểu chị giận cái gì?”

Các đồng nghiệp cũng bắt đầu nhao nhao:

“Tiểu à, chị đây là người từng trải, tính như em sẽ thiệt thòi lắm đó.”

“Con gái thì nên dịu dàng, độ lượng chút, cứ gào lên như vậy, ai dám cưới?”

“Tuổi cũng không còn nữa, có người như Tiểu Trần theo thì nhận đi, làm gì ngại.”

“Đúng đó, vừa trẻ vừa đẹp trai, chị Tiểu đúng là có phúc.”

“Trời ơi, tình yêu đích thực đó trời! Ước gì tôi cũng có người theo như vậy.”

Từng người một đều trách móc tôi không điều.

Trần Thành vào màn hình điện thoại, thấy mọi người nghiêng về phía hắn, liền nhướn mày khiêu khích, ra mặt đắc ý.

Cãi nhau với mấy người đầu óc đơn giản chỉ tổ mệt tim, tôi chọn quay lại đoạn hội thoại đó, đăng lên mạng xã hội.

Dân mạng rất tỉnh táo. Dù có vài luận ngớ ngẩn, nhưng phần lớn đều lý trí.

Ai nấy đều tích cực luận, còn tag bạn bè vào hóng hớt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, việc đã leo lên hot search.

Tôi chẳng che mặt Trần Thành. Trên đường đi làm, ánh mắt người ta hắn đúng kiểu “khinh ra mặt”.

Cuối cùng hắn cũng ngồi không yên nữa.

“Chị quá đáng thật đấy!” Trần Thành xồng xộc tìm tôi chất vấn:

“Tôi chỉ ăn có mấy thứ của chị thôi, có cần đăng lên mạng làm quá vậy không?”

“Tôi chỉ thuật lại thật.” Tôi thản nhiên:

“Dám làm chuyện kinh tởm như vậy mà không dám nhận?”

Trần Thành đỏ mặt tía tai, định cãi lại nhưng lại bị tôi chặn họng.

“Tiểu Trần à,” tôi cười tươi, nhấc cốc nước lên uống một ngụm, “em căng quá, tôi chỉ đùa thôi mà.”

“Chị… giỏi lắm!” Trần Thành gào lên, đập đồ rồi bỏ đi.

Chiến Chiến theo bóng hắn, nhướn mày:

“Chị làm vậy không quá đáng à?”

Tôi quay sang cô ta:

“Quá đáng chỗ ? Tôi chỉ chia sẻ chuyện thường ngày. Không bịa đặt, không nói sai, vậy tôi sai chỗ ?”

Chiến Chiến tỏ vẻ bất :

“Nhưng người ta chị mà, sao chị nỡ làm vậy với người ta?”

Tôi nhướn mày cô ta, nói bằng giọng trầm lắng:

“Chiến Chiến, tôi yêu cô lắm. Cô tôi căn nhà của cô nha? Tình yêu tôi dành cô tha thiết lắm, phụ lòng tôi nha.”

Chiến Chiến bị tôi chặn họng, giận mức quay phắt về ghế ngồi:

“Chị sao kỳ vậy, tôi chỉ nhắc nhở tốt bụng thôi, không nghe thì thôi!”

“Tôi cũng chỉ đùa thôi mà, sao cô lại giận?”

Tôi bắt chước y hệt giọng điệu của họ, phản công không trượt phát .

Chiến Chiến tức nỗi cầm cốc cũng run lên, mắt lại đỏ hoe.

9

Trần Thành kéo nhau lên mách sếp.

Lão lãnh đạo gọi cả hai chúng tôi vào phòng họp, bắt đầu giảng đạo lý, khuyên tôi nhún nhường:

“Tiểu à, để anh làm chủ chuyện này. Để Tiểu Trần em, rồi em xóa đi, chuyện này bỏ qua nhé.”

Trần Thành khoanh ngực, mặt mày khinh khỉnh:

“Chỉ vài ba gói snack thôi mà, tôi đền lại là được chứ gì. mọn quá trời.”

“Đúng, tôi mọn, tôi hẹp hòi, nên tôi không gỡ, lời tôi cũng không nhận.”

Từ tới giờ tôi luôn là người dễ nói chuyện, lần này bỗng cứng rắn khiến sếp cũng bất ngờ.

“Tiểu à, nể mặt anh đi.”

“Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi là người thù dai, không sửa được.”

Tôi nói thẳng lãnh đạo hiểu rằng: nếu xử lý không ổn, chuyện này sẽ không dừng lại dễ dàng.

“Trần Thành đâu phải người nhà của anh. Vì hắn mà công mang tiếng, tổn hại uy tín – đáng không?”

Lãnh đạo cũng không phải dạng vừa. Trần Thành chẳng phải nhân vật quan trọng, giữ lại chỉ thêm phiền.

Lúc khuyên tôi chỉ vì muốn chuyện hóa không, không muốn ầm ĩ.

Nhưng thấy tôi quyết tâm không nhượng bộ, ông ta cũng thôi.

Chuyện này không đủ để việc Trần Thành, nhưng hắn bị điều sang phòng khác coi như hình thức xử phạt.

Hình phạt quá nhẹ, tôi còn chưa phàn nàn gì thì hắn đã giận lồng lộn, hùng hổ bỏ đi.

Vài hôm sau, hắn lại ngứa nghề, tiếp tục giở trò.

Đầu tiên là đặt rắn giả vào chỗ ngồi của tôi, rồi thả rác vào ly nước tôi dùng.

Tôi lập tức phản ánh với lãnh đạo. Kiểm tra camera xong thì đúng là hắn làm, hắn bị trừ lương.

Chiến Chiến ngồi lên ghế tôi, vừa uống nước vừa mỉa mai:

“Có người đúng là tai họa, làm một anh trai rạng rỡ thành ra đen tối.”

10

Tôi đặt túi xuống:

“Làm sai mà còn vênh mặt? Giỏi viện cớ thật đấy. Vậy mấy người đi mà nói với sếp, nói với công an đi. Không dám à? Đồ nhát như cáy!”

“Chị!” – Chiến Chiến giận tới mức giơ chỉ thẳng vào tôi.

“Ba mẹ cô không dạy à, chỉ vào người khác là mất lịch ?” Tôi đập mạnh một cái gạt cô ta xuống:

“Đứng dậy. Cô bị gì mà ngồi lên ghế của tôi vậy?”

Chiến Chiến tức tối định đứng dậy, nhưng phát hiện váy của mình hình như bị dính chặt vào ghế, không tài nhúc nhích được.

“Chị làm cái gì vậy?” – Cô ta giận run người, quát ầm lên với tôi chẳng cần phân biệt đúng sai.

“Xem ra là Trần Thành làm rồi.” Tôi nắm lấy Chiến Chiến, làm bộ cảm động:

“Cảm ơn cô đã thay tôi gánh hạn.”

Chiến Chiến tức tới mức bật khóc, cố gắng giật mạnh váy ra.

Nhưng trên váy còn nguyên bệt keo, thậm chí còn bị rách.

tức mà, Trần Thành chắc cũng không cố ý đâu, rộng lượng lên chứ.” Tôi vỗ vai cô ta, bắt chước đúng kiểu điệu đà an ủi mà cô ta từng dùng với tôi.

Chiến Chiến tức tím mặt, trừng mắt tôi đầy oán độc, chắc là ghi hận rồi.

Tôi không bận tâm. Sau khi từng va chạm với cái thể như Trần Thành, thì chẳng còn gì khiến tôi thấy kinh tởm hơn nữa.

Chỉ là sau này phải cẩn thận hơn trong đời sống thường nhật.

Chỉ cần phát hiện điều gì đáng ngờ, tôi lập tức phản ánh với công .

Lần này công cũng giận thật, đã nghiêm khắc phê Trần Thành đưa ra cáo việc.

Sau đó, hắn mới tạm dừng mấy trò vặt vãnh này.

Nhưng cái thù này, hắn chưa nuốt trôi được.

Không giở trò được trong công , hắn bắt đầu chờ tôi ở dưới tòa nhà văn phòng.

“Su , xóa đi. ép tôi quá đáng.”

Tôi vội chấm công, chẳng muốn đôi co với cái đồ vô lại này:

“Anh bảo vệ ơi, người này quấy rối tôi, làm ơn giúp tôi với.”

Các chú bảo vệ lập tức tiến giải vây.

Có người chứng kiến này, còn quay clip, chụp ảnh, đăng lên mạng.

Trần Thành gào rú như kẻ điên, mắng mỏ thô bạo những người quay .

Nhưng chẳng ai thèm để tâm, còn quay tiếp luôn cái đó.

Caption đi kèm:

“Gặp cái thể đàn ông này đúng là đen đủi tận mấy kiếp!”

11

Tưởng né được mấy khung giờ đi làm, ngờ hắn lại moi được địa chỉ nhà tôi, đứng chờ ngay cửa.

Tôi tiếp tục công an.

“Cậu thế này gọi là quấy rối, không hả?” – sát nổi nóng, nghiêm khắc giáo huấn Trần Thành xử phạt hắn.

Phạt tiền 500, giam hành chính 10 ngày.

Sau khi được thả ra, Trần Thành không dám chặn đường tôi nữa, nhưng chuyển sang bắn tin nhắn dồn dập.

“Anh chỉ em thôi mà, anh có gì chứ?”

“Em được anh là phúc đức của em đấy, có không điều!”

như em – bà già không ai thèm ngó – chỉ có mỗi anh chịu em, vậy mà em còn không trân trọng à?”

“Khuyên thật lòng: xóa đi. Không thì sẽ hối hận đó.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương