Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không thèm phản hồi cái thể loại não tôm.
Hắn thấy không có tác dụng, liền nổi điên, gửi cả loạt tin nhắn thô tục, chửi rủa nặng nề, đầy tính xúc phạm.
Toàn mấy lời ghê tởm, chạm nặng vào nhân phẩm, thậm chí có yếu tố đe dọa.
Hắn càng lúc càng bệnh hoạn. Lúc thì nhắn tin hù dọa, lúc thì đặt mấy món quái dị để “tặng” tôi.
Mỗi ngày trôi qua y như mở blind box, không biết thứ tiếp theo là gì.
Trừ phi tôi bỏ việc, rời thành phố, đổi một cuộc sống khác – thì mới thoát khỏi hắn.
Nhưng tôi không cam lòng. Tôi đã phấn đấu bao nhiêu năm để có vị trí như hôm nay.
Tôi đăng tất cả mọi chuyện như viết nhật ký, cập nhật lên mạng xã hội, mong tìm được giải pháp.
Lượng người theo dõi ngày càng tăng, độ nóng không hề hạ nhiệt.
Nhiều người vào ủng hộ tôi, nhiều người thì góp ý tìm cách xử lý.
Có người thậm chí thay tôi mắng thẳng mặt Trần Thành.
Nhưng với Trần Thành, mấy chuyện đó chẳng có tác dụng gì.
Tôi chỉ còn biết tiếp tục nhờ công an hỗ trợ.
Cảnh sát liên tục triệu tập Trần Thành lên đồn, nghiêm khắc cảnh cáo, nhốt vài ngày.
Mỗi lần ra khỏi đồn, hắn sẽ ngoan ngoãn được vài bữa.
Nhưng chẳng bao lâu lại phát điên trở lại – nhắn tin quấy rối, chặn đường, dọa nạt.
Ra vô đồn liên tục, mặt hắn dày theo năm tháng.
Hắn biết luật pháp không xử nặng được – cùng lắm chỉ phạt ít tiền, bị nhốt vài hôm.
Còn hắn thì mặt dày bất biến, nói gì cũng như nước đổ lá khoai.
“Cậu trai trẻ như cậu, không làm gì cho nên thân, lại đi làm cái trò bỉ ổi thế này. Làm việc đàng hoàng không được à? Cứ phải đi quấy rối con gái người ta?”
Cảnh sát mắng đến vậy mà hắn vẫn không phục, dù ngoài miệng không dám cãi, nhưng mặt thì rõ là không cam tâm.
Cuối cùng, đến cả công ty cũng không chịu nổi nữa.
Một nhân viên cứ bị bắt liên tục, không nói đến tiếng xấu, riêng chuyện thường xuyên nghỉ làm như thế cũng chẳng nơi nào muốn giữ.
Thế là Trần Thành bị công ty đuổi việc.
Hôm bị đuổi, hắn còn đứng trước cửa bộ phận tôi làm, gào lên chửi loạn:
“Su Nhan, cứ chờ đấy! Tao không nuốt trôi cục tức này đâu! Tao thành ra thế này là tại mày!”
Tôi vừa làm việc vừa lạnh nhạt đáp:
“Nuốt không trôi thì chết đi, đừng làm khổ bản thân!”
“Mày cứ chờ đấy!” – Trần Thành chửi rủa bị bảo vệ kéo đi:
“Tao sẽ bắt mày trả giá!”
12
Thằng đàn ông bệnh hoạn, làm sai mà không biết hối lỗi.
Gặp phải loại người như vậy đúng là đen đủi thật sự.
Tôi vừa ngẩng đầu thì thấy đám đồng nghiệp đang nhìn mình.
“Có người đấy, được người ta theo đuổi mà không biết hưởng phúc, lại còn ép người ta phát điên.” – Chiến Chiến lên giọng mỉa mai.
“Tặng cô đó, muốn không?” – Tôi phản pháo một câu.
Chiến Chiến cứng họng, không nói được nữa.
Đám đồng nghiệp chỉ biết cười gượng, rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.
Con người là thế, chuyện không xảy ra với mình thì ai cũng hóa Phật sống.
Lên giọng đạo đức, khuyên người ta bao dung, khuyên người ta bỏ qua.
Nhưng nếu chính họ rơi vào hoàn cảnh đó, thì chắc chắn đã nổi đóa, phản kích từ lâu.
Trước đây tôi từng nghĩ: cùng là đồng nghiệp, giữ hòa khí là quan trọng.
Thế nên mấy lời nhờ vả của họ, tôi đều nhận hết.
Việc gì cũng giúp, việc gì cũng làm.
Tôi đối đãi với họ như bạn bè, còn họ coi tôi là trò cười.
Tôi bị quấy rối, không những không ai giúp, mà họ còn đứng trên “cao điểm đạo đức” để giảng đạo lý cho tôi.
Nói năng bóng gió, cứ như mình thanh cao lắm.
Sau khi tôi bóc phốt Trần Thành lên mạng, video bùng nổ, bọn họ cũng sợ vạ lây nên bắt đầu lịch sự hẳn, chẳng dám giở trò sau lưng nữa.
Ngày trước tôi hiền, ai cũng ăn hiếp không nể nang.
Giờ họ thấy tôi không dễ chơi, mới bắt đầu vờ vĩnh hòa nhã.
Quả nhiên, sống trong xã hội này, không dữ thì khó mà sống nổi.
Một thời gian sau, Trần Thành không còn xuất hiện trong cuộc sống tôi nữa.
Ngay khi tôi nghĩ cơn bão đã qua, thì vào một đêm nọ, trên đường về nhà.
Một nhóm người lái xe độ, ăn mặc lố lăng chặn đường tôi.
Bọn chúng lượn lờ tiến lại gần, tôi biết mình không chạy nổi nên lập tức gọi công an.
Vì trong đám người đó, tôi thấy Trần Thành.
13
Sắc mặt Trần Thành đầy hiểm độc, thần kinh có vẻ không bình thường.
“Trần ca, là cái con bà già này chống đối anh à?”
“Đúng, dạy cho nó một bài học, để nó biết hậu quả của việc đắc tội với tao.” – Trần Thành phì ra một làn khói, giọng điệu đầy ngạo mạn.
“Su Nhan, nếu sợ thì quỳ xuống xin tha, biết đâu tao còn tha cho một mạng.”
Tôi không đáp, cố gắng kéo dài thời gian chờ công an tới.
“Ra tay đi.” – Trần Thành nhổ phì điếu thuốc, y hệt một tên đầu đường xó chợ:
“Nó đang chờ công an đấy, nhưng trước khi họ đến, đập cho nó tàn phế đi. Dù sao cảnh sát cũng không làm được gì, cùng lắm nhốt mấy ngày, sau đó tao bao tụi mày chầu chực một bữa ngon.”
Nhìn cái bản mặt trơ trẽn của hắn ở công ty, tôi đã biết hắn không phải dạng tử tế.
Thì ra từ gốc đã là dân giang hồ, một tên côn đồ.
Bảo sao không biết xấu hổ, chẳng sợ gì ai.
Tôi quay đầu bỏ chạy, đám người đó cầm gậy rượt theo như điên.
Tôi vừa chạy vừa kêu cứu.
Chúng nó chạy theo kiểu trêu ngươi, để tôi chạy một đoạn rồi lại đuổi kịp, giống như mèo vờn chuột.
Cuối cùng, tôi bị đánh ngã. Mỗi cú gậy nện xuống như muốn đoạt mạng tôi.
May mà nơi đó không quá vắng, tiếng tôi kêu cứu đã gọi được một chú trung niên chạy tới.
“Các người đang làm gì vậy hả!” – Chú ấy lao đến chắn trước người tôi.
“Lo mà lo việc của mình đi, không thì ông cũng ăn đòn luôn đó!” – Bọn du côn vung gậy, thái độ cực kỳ hống hách.
“Quá đáng vừa thôi, lũ ranh con hỗn xược!” – Chú ấy quát lớn, hành động dũng cảm khiến vài người đi đường khác cũng chạy lại giúp, cùng nhau ngăn bọn chúng lại.
Đám kia chuyên bắt nạt kẻ yếu, thấy đối phương cao to lực lưỡng thì chùn tay, không dám động thủ.
Chưa lâu sau, cảnh sát có mặt, bọn chúng hoảng loạn bỏ chạy.
Nhưng tất cả đều bị bắt về đồn.
Tôi run rẩy nắm tay một cảnh sát:
“Đồng chí, chuyện này đã đe dọa đến tính mạng tôi rồi. Nếu không có mấy chú giúp đỡ, tôi chắc đã bị đánh chết. Nhất định phải xử lý thật nghiêm. Tôi cũng sẽ theo đến cùng.”
14
“Yên tâm đi, pháp luật sẽ không tha cho kẻ xấu đâu.” – Đồng chí công an trấn an tôi, rồi đưa tôi tới bệnh viện.
May mà mọi người can thiệp kịp thời, tôi bị thương nhưng không nghiêm trọng.
Còn Trần Thành, với những hành vi nghiêm trọng lần này và chuỗi quấy rối trước đó, cuối cùng cũng phải trả giá.
Hắn bị kết án!
Khi vết thương đã ổn hơn, tôi mang theo quà, đến cảm ơn chú và mấy người đã cứu giúp tôi hôm đó.
Chú ấy cũng có con gái trạc tuổi tôi, nên lúc thấy tôi bị đánh hội đồng, chú lập tức nghĩ đến con mình và lao vào cứu tôi không chút do dự.
Tôi rất biết ơn, đã bày tỏ lòng cảm kích và mời mọi người một bữa cơm.
Tôi còn hào hứng chia sẻ tin tốt này với tất cả mọi người:
“Gia đình ơi, kẻ xấu cuối cùng cũng bị trừng phạt! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và động viên. Giờ em có thể sống một cuộc đời bình thường rồi!”
Phần bình luận lập tức dậy sóng:
“Chị giỏi quá! Với thể loại đó thì nhất định không được nhân nhượng, không là nó càng lấn tới.”
“Làm tốt lắm! Phải dùng pháp luật để bảo vệ chính mình.”
“Hy vọng các chị em trong bình luận sẽ không bao giờ gặp phải cái loại đàn ông thối tha như vậy!”
Không ai ngờ Trần Thành lại làm tới mức đó.
Trong công ty cũng bàn tán ầm lên, ai cũng bảo hắn điên thật rồi.
Ban đầu chỉ là chuyện nhỏ, xin lỗi đàng hoàng là xong.
Nhưng hắn cứ khăng khăng làm loạn, liên tục đạp đổ ranh giới của tôi.
Nếu hắn chịu nhận sai ngay từ khi video bị đưa lên mạng, thành tâm xin lỗi, thì chuyện đâu còn đó.
Nhưng không, hắn sĩ diện, nghĩ mình bị mất mặt, rồi trượt dốc không phanh.
Cứ sai nối tiếp sai, cuối cùng tự đẩy mình vào tù.
Dù vậy vẫn có vài người lệch lạc suy nghĩ, tỏ ra thương hại hắn, bảo tôi làm quá, dồn hắn đến đường cùng.
Trong số đó có mẹ của Trần Thành.
Hôm ấy, trước cổng công ty, một bà cô xuất hiện.
Bà ta phịch một cái quỳ xuống trước mặt tôi:
“Cô gái ơi, bác thay mặt con trai xin lỗi cháu. Cháu tha cho nó đi, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi…”
15
“Nhà ai mà con rơi hai mấy tuổi vậy hả?” – Tôi lạnh lùng đứng đó, hoàn toàn dửng dưng.
“Với cả, nếu bà biết con trai bà đầu óc có vấn đề, thì nên xích nó ở nhà, đừng thả ra ngoài làm hại xã hội.”
Thấy tôi không mắc bẫy, bà ta lập tức lật mặt.
“Con trai tôi ngoan ngoãn là thế, nó thành ra thế này không phải do cô ép à?”
Quả thật là mẹ con ruột. Cái kiểu cãi cùn cũng giống nhau đến lạ.
Tôi nhếch môi cười lạnh:
“Con trai bà ngoan quá ha. Ngày nào cũng lén lấy đồ người ta ăn, phá máy tính người ta, mặt thì tỉnh bơ như không.”
Bà ta trợn trừng mắt, rít lên bằng bộ mặt xấu xí:
“Nó chỉ ăn có tí đồ của cô thôi mà, cô làm quá lên, còn đăng cả video lên mạng, để người ta chửi nó.”
“Nhà bà nghèo đến mức không mua nổi đồ ăn à? Hay là từ bé tới lớn quen ăn cắp? Dạy con kiểu gì mà không biết ngượng?”
Tôi cũng bị chọc đến giới hạn rồi.
“Là lỗi của con tiện nhân như cô!” – Bà ta gào lên như điên:
“Chính cô khiến nó bị dân mạng mắng, bị công an bắt, mất luôn công việc.”
“Trời ơi con tôi khổ quá…” – Bà ta quỳ sụp xuống, gào khóc thảm thiết:
“Nó bị đuổi việc xong chẳng xin được chỗ nào khác. Tất cả là tại con đàn bà trơ trẽn như cô, hủy hoại tương lai của nó. Nếu không thì nó đâu có mất lý trí mà thuê người đánh cô!”
“Cô như thế, cho không nhà họ Trần chúng tôi cũng không thèm!”
Tôi phì cười.
“Trời ơi, còn biết chê nữa à? Bà nhìn lại bản thân bà và thằng con trai bảo bối của bà xem, đúng là một cặp trời đánh!”
Lúc này, có người tốt livestream ngay tại chỗ, hàng ngàn người đang chứng kiến cặp mẹ con mặt dày này làm trò ngay trước cổng công ty.
Tôi nhìn bà ta, giọng đầy châm biếm:
“Bà ơi, thay vì đến đây khóc lóc xin xỏ, chi bằng về mà dạy lại con đi. Cùng lắm thì ngồi bóc lịch vài năm, rồi về thôi mà.”
Chiến Chiến ở bên cạnh rấm rứt lau nước mắt:
“Thật tội nghiệp cho mẹ con họ… Trần Thành là con nhà đơn thân, mẹ nó vất vả nuôi lớn, vậy mà chị lại đẩy họ đến đường cùng.”
Có đồng nghiệp kiểu Chiến Chiến đúng là mệt hết sức.
Khi tôi còn đang suy nghĩ làm sao xử lý vụ việc, thì cảnh sát xuất hiện ở công ty.
“Cô là Dư Chiến Chiến?” – Một đồng chí công an đưa thẻ ngành ra, bao vây Chiến Chiến.
“Cô bị tình nghi tiết lộ thông tin cá nhân, gián tiếp hỗ trợ tội phạm. Tình tiết nghiêm trọng, chứng cứ rõ ràng, mời cô đi theo chúng tôi.”
Chiến Chiến sững người:
“Cảnh sát ơi, có nhầm lẫn gì không ạ? Em không làm gì cả!”
“Cô đã cung cấp địa chỉ nhà và lộ trình tan làm của Su Nhan cho Trần Thành, khiến hắn phục kích và mang theo hung khí gây hậu quả nghiêm trọng. Trần Thành đã thừa nhận, và có cả đoạn chat làm bằng chứng.”
“Em không cố ý đâu mà… Em không nghĩ là anh ấy dùng để làm hại người khác… Em xin lỗi, em sai rồi…” – Chiến Chiến bật khóc, bị dẫn đi trong nước mắt.
Tôi nhún vai:
“Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần gì đến cảnh sát?”
Cuối cùng, Chiến Chiến cũng bị kết án. Hai kẻ phiền phức cùng nhau vào trại.
Tuyệt thật. Mấy kẻ bệnh hoạn đều cút hết rồi.
May mà lúc ấy tôi không nghỉ việc. Nếu không thì chính họ mới là người được hả hê.
Rõ ràng là lỗi của họ, tại sao tôi phải gánh?
Đúng là, hiền thì bị bắt nạt.
May là khi đó tôi nghĩ: đến nghỉ việc còn dám, thì còn chuyện gì mà không dám đối đầu?
Thế là tôi bật chế độ chiến đấu, quyết liệt đáp trả.
Và rồi tôi thắng.
Bọn họ bị trừng phạt thích đáng, còn tôi quay lại với cuộc sống yên bình thường nhật.
Mỗi ngày vui vẻ kiếm tiền thôi chứ sao nữa!