Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“Thấy chưa, tôi nói rồi mà? Trước phải nở hoa rồi mới kết trái, tôi nở hai mới có được trái nè.”
“Không uổng công tôi ngày ba bữa toàn mì kiềm, hu hu, đáng .”
Tôi cố mở mắt ra, trước mặt là khuôn mặt vàng vọt mẹ.
Nhanh chóng đảo mắt quan sát một vòng.
Người ôm tôi , cười đến chảy nước mắt chính là mẹ.
Người nghịch nghịch chỗ ấy tôi, ánh mắt đầy yêu thương là cha.
Cô bé đứng cạnh giường, tò mò định sờ mặt tôi bị mẹ lườm cho một cái, bối rối rụt tay về – đó là chị cả.
Người nằm úp trên sàn, tay chân trầy xước, khóc thút thít không ngừng chính là chị hai.
Tốt thật, đúng là gia đình tôi luôn mơ ước.
Tôi tranh thủ khóc oe oe một tiếng.
Mẹ lập hất tay cha ra, trách yêu:
“Đừng nghịch nữa, mau đi quần áo mới cho con, loại mềm nhất, đắt nhất. Sữa phải nhập khẩu, tã phải là loại siêu thoáng khí.”
“Trước khi con ra đời mẹ hứa với nó rồi – ngoài cái bụng là cũ, còn lại phải là mới hết.”
Cha cười ngây ngô, hí hửng chạy đi.
Mẹ quay đầu quát chị cả: “Mày bị m/ù hay đi*c ? Không thấy ngã à? Còn không mau lại dỗ nó!”
Chị cả giật mình, cúi đầu, nhanh chóng ôm lấy chị hai khóc.
Tôi được uống sữa ngoại, dùng tã siêu mỏng.
Chị hai tôi một tuổi thì chỉ được ăn bánh mì ngâm nước, mặc tã may lại từ quần áo cũ.
Chị cả còn tệ , mới tí tuổi đầu phải đứng ghế nấu cơm cho mẹ ở cữ.
Tôi vẫy vẫy cánh tay mũm mĩm.
Chỉ tiếc mình không phải Na Tra, sinh ra biết đánh nhau.
Chứ yếu đuối này, chỉ biết dùng nước mắt để bảo vệ các chị.
Cha cầm roi định đánh chị cả, tôi lập khóc ré lên, mẹ vội ngăn lại:
“Đừng đánh nữa, dọa con đấy!”
Chị hai đói khóc, tôi cũng khóc theo, cha xót xa bảo:
“Mau cho chị ăn đi, con bé mà khóc, nó lại khóc theo đấy.”
Tôi hai chị gầy nhom.
Bập bẹ nói đi nói lại bằng tiếng trẻ con:
“Chị ơi, đợi nhé. rồi không để các chị phải khổ nữa đâu.”
Chỉ không biết các chị có hiểu được không thôi.
2
Lên ba tuổi, tôi chính thức thành quỷ nhỏ trong nhà.
Chị cả nấu bốn món một canh, phục vụ cả nhà ăn cơm.
Tôi liếc một cái là thấy tay chị lại có mấy vết phồng rộp do bỏng.
Vết cũ chưa hết, vết mới chồng lên.
Tôi xuống bàn ăn – bàn tròn mặt kính, chân bằng sắt mỏng.
Âm thầm tính toán.
Ừm, trong khả năng.
Tôi lặng lẽ nắm lấy mép bàn, dùng sức.
Rầm!
Mặt bàn bay lên, chén đĩa rơi loảng xoảng vỡ tan.
Tôi khóc to như sấm rền: “Dở quá, ăn không nổi! Không nuốt được đâu!”
Mẹ tiếc cái bàn mới tan tành, vừa định nói thì tôi nhào , bĩu môi, hôn lia lịa lên mặt mẹ.
đó nũng nịu: “Con muốn mẹ nấu cơm cơ~. Mẹ đẹp vậy mà, mẹ nấu cơm chắc chắn là ngon nhất. Con yêu mẹ nhất trên đời!”
Mẹ lập mềm .
Bế tôi lên, cười tít mắt đi bếp: “Ôi trời ơi, đúng là con mẹ thông minh dễ thương. Mạnh mẽ như , này phải bảo vệ mẹ nha.”
“ mà này, đừng lật bàn nữa nhé, kính vỡ nguy hiểm , lỡ tay bị đứt thì mẹ đau ch/t .”
Lúc mẹ nấu cơm, cha đi luôn cái bàn mới – bằng đá, khỏi lật.
Tôi ngồi giữa cha mẹ, hai chị ngồi đối diện.
Mẹ vẫn dọn hết ăn về phía tôi, đặc biệt là đùi gà thịt xào.
Hai chị muốn gắp phải đứng dậy mới với tới.
Tôi lập đứng dậy, kéo hết ăn về phía hai chị.
Rồi chen ngồi giữa hai chị.
Cha mẹ sững sờ, mặt vui chuyển sang khó xử.
Tôi giả vờ không thấy, ngẩng mặt cười hí hửng:
“Ba mẹ thấy con thông minh không? Ba mẹ tay dài, gắp ăn dễ . Hai chị tay ngắn, phải đứng dậy gắp mệt . Con bày này là tiện cho cả nhà luôn đó.”
“Con có thông minh không nè?”
Cha mẹ nhau, vẻ mặt phức tạp:
“Chị cả rồi, không cần ăn nhiều. Chị hai là con gái, ăn ít thôi cũng được. Mẹ nói đúng, con là con , ăn nhiều mới mau , mới khỏe.”
Tôi lập nhăn mặt, giọng vừa to vừa ấm ức:
“Không đúng! Ba mẹ nói dối! Cô giáo nói ai cũng cần dinh dưỡng. Chị mà không ăn càng lúc càng gầy, giống như cây giá, gió thổi cái là ngã. Lúc đó, ai bảo vệ con ở trường? Con cần chị khỏe mạnh, không cần chị yếu xìu đâu.”
Cha mẹ im bặt.
Tôi liền đặt mạnh bát cơm xuống:
“Con không ăn nữa! Không cho chị ăn thì con cũng nhịn luôn! Đói ch.t cũng được!”
Mẹ quýnh lên, vội gắp mỗi người một cái đùi gà:
“Trời ơi con ơi, mẹ chịu thua con rồi. Ăn cơm ngoan nhé?”
Tổng cộng có ba cái đùi gà, tôi hai chị ăn ngon lành, miệng dính đầy nước sốt.
Cha mẹ thì chỉ biết ngồi .
Hừ.
Ai bảo nấu có ba cái thôi?
Từ đó, hễ chị cả nấu cơm là tôi giở trò không chịu ăn.
Chị ăn bao nhiêu tôi ăn bấy nhiêu.
vài tuyệt thực, chị cả cuối cùng cũng được “nghỉ nấu ăn”.
Vị trí ngồi ăn cũng được cố định lại.
Mặt mũi hai chị dần dần tròn trịa, mũm mĩm như trái đào hồng.
Xinh .
Tôi hiểu rõ một điều – có sức khỏe thì mới có tương lai.
3
Vì tôi cái cũng đòi công bằng,
nên chi tiêu trong nhà tăng lên, cha mẹ lại bắt đầu nghĩ cách gian lận.
Hôm đó, cha bất ngờ muốn đưa chị hai đi váy.
Tôi thấy có đó không ổn, bèn làm ầm đòi đi theo.
Từ huyện đến thành phố 100 cây số,
ngồi xe khách hai tiếng, chúng tôi đến một khu vui nhộn nhịp.
Lúc đó tôi chưa hiểu cha định giở trò ,
chỉ có thể nhân lúc ông không chú mà khẽ dặn chị hai:
“Dù có chuyện xảy ra cũng đừng sợ, hãy tìm chú công an.”
Cha cho chúng tôi ngựa gỗ xoay vòng.
Khi chị hai đến mức quên trời quên đất,
ông bịt miệng tôi, ôm tôi từ ngựa gỗ xuống,
quay lưng đi, bước chân dứt khoát vội vàng.
Tôi thấy chị hai dang rộng tay, mái tóc tung bay trong gió.
Đáng thương thay, chị hoàn toàn không biết người đưa mình đến giới này lại chuẩn bị rơi mình.
Cha một hơi vác tôi chạy đến bến xe.
Tôi viện cớ đi vệ sinh, rồi lén chạy .
Theo đường cũ quay lại, trong khu vui chẳng còn bóng dáng chị hai.
Tôi hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng tìm được đến đồn công an.
Chị hai đung đưa hai chân, ngồi trên ghế vừa ăn kẹo hồ lô.
Tôi kể lại sự việc, chú công an giữ tôi ở lại cùng chị.
Cha mồ hôi nhễ nhại, hô to “Con tôi rồi!” xông đồn.
Ông vốn định báo án.
Ai ngờ vừa đẩy cửa,
thấy tôi chị hai ngồi cạnh nhau, ôm kẹo hồ lô, ăn ngon lành chẳng biết trời đất .
Cha lập cúi đầu khom lưng, giải thích rối rít:
“Trong khu vui đông người quá, sơ cái là đi lạc con.”
Chị hai giọng trong trẻo:
“Cha nói dối, bác lao công đưa tôi đến đây bảo rằng, việc này gọi là rơi con.”
Mặt cha thoắt cái tái mét:
“Trẻ con nói bậy !
“Cảnh sát đồng chí, con bé này bình thường hay bịa chuyện .”
“Tôi làm chứng.”
Tôi giơ tay lên:
“Lúc đó cha bế tôi đi thẳng, không thèm chị một cái, rõ ràng là cố .”
vì không có chứng cứ xác thực,
chú công an chỉ nghiêm khắc phê bình cha tôi, còn cảnh cáo, nếu tái phạm truy cứu trách nhiệm hình sự.
Trong tôi vẫn thấy bất an.
Nếu cha mẹ còn định rơi chị hai thì sao?
Nghĩ ra một kế, tôi nói với công an:
“Chú ơi, chú có thể ghi lại thông tin cha chị gái cháu không? này nếu chị tích, chắc chắn là do cha làm.”
Chú công an ngẩn ra, vậy mà gật đầu:
“Nhóc con, kiến này hay đấy.”
Ra khỏi đồn, đầu tiên trong đời cha không nắm tay tôi.
, như mọi khi, ông vẫn khen tôi:
“Con đúng là đứa con tốt cha.”
Chỉ là giọng nói có chút lạ lạ.
vụ này, cha mẹ hoàn toàn dẹp định rơi hoặc tống khứ chị hai.
Tôi chị hai yên ổn tốt nghiệp mẫu giáo, cùng nhau tiểu học.
—
4
Chị hai tuy tôi một tuổi, để tiện chăm sóc tôi, cha bắt chị lùi một năm mới đi học.
Mùa hè năm lớp 3, cô giáo Ngữ văn ra đề tập làm văn:
【Một chuyến du lịch khó quên】
Mẹ bảo đưa tôi đi du lịch ở tỉnh bên, cho mở mang tầm mắt,
nhân tiện trải nghiệm tàu hỏa xanh.
Trước lúc ra cửa, hai chị vui vẻ đi mang giày.
Mẹ ngạc nhiên:
“Hai đứa định đi đâu vậy?”
Chị hai không nhận ra ẩn trong lời mẹ, còn tung tăng đáp:
“Con muốn đi sở thú, xem sư tử to!”
Chị cả thì lặng lẽ cởi giày, cắn môi kéo tay áo chị hai.
Mẹ xoa đầu chị hai:
“Con ngoan, ở nhà với chị nhé, chúng ta đi rồi ngon về cho các con.”
Mũi chị hai đỏ ửng, nước mắt lăn dài:
“Tại sao được đi, còn con chị không được? Rõ ràng đề văn con cũng là ‘Một chuyến du lịch khó quên’ mà.”
Mẹ ghét nhất con gái khóc, lập sa sầm mặt:
“Khóc khóc khóc! Khóc thì mẹ phải nhượng bộ chắc? Suốt ngày chỉ biết nhỏ nhẽo.”
Tôi quay người đi trong nhà,
giọng không to rõ ràng từng chữ:
“Nếu hai chị không đi, con cũng không đi.
“Trong bài văn con viết: Nhà con nghèo quá, cha mẹ không có bản lĩnh, không nổi vé tàu, nên không đi du lịch được.”