Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Cả nhà giằng co rất lâu.

Trời ngày càng tối.

Cha thở dài nặng nề, bất lực nói:

“Hay là mua thêm vé đi, không thì lỡ tàu mất, mà trả vé cũng tốn phí.”

Cha mẹ để tiết kiệm tiền khách sạn, mua vé tàu đêm.

sáu , nhà tôi chiếm hết năm.

Hết hưng phấn vì đầu đi tàu, tôi và các chị ngáp liên tục.

Mẹ lôi từ túi hành lý ra ba cái chăn:

“May mà mẹ chuẩn sẵn.”

Mẹ nhanh chóng trải chăn hai hàng , gọi chị cả và chị hai:

, em gái, mau xuống đây ngủ đi.”

Tôi lập tức trườn xuống :

“Tại sao các chị được ngủ ? Con cũng phải ngủ ở đây.”

Mẹ nắm cổ chân tôi, cố kéo ra:

“Con à, trên mềm lắm, lên đó ngủ được không?”

“Không! Con định phải ngủ này.”

Thấy vậy, chị hai cũng chui xuống chiếm luôn một chỗ, hét lên phải ngủ ở đó.

này lên, việc chị hai cũng tranh với tôi,

cảm giác như thứ dành cho tôi mới là tốt , thì chị cũng phải có phần.

chị cả thì học được cách nhìn sắc mặt người .

Chị nhỏ giọng:

“Em trai, em lên đi, để chị và em gái ngủ .”

Mẹ không ngờ, cái dài vốn định dành cho tôi lại không ai chịu nằm.

Bà vội bắt lời chị cả:

“Con thấy chưa, chị cũng muốn ngủ đó, con ngoan thì nhường chỗ đi chứ?”

Tôi vẫn bám chặt khung , không chịu buông.

Chị hai thấy ba người tranh cãi không dứt, bèn đưa ra ý kiến:

“Chúng ta thay phiên nhau ngủ, như vậy mới công bằng.”

Mẹ tức đến trợn mắt, nhưng cũng không cách nào khác, đành phải đồng ý.

5

Đến khu du lịch, cha đề nghị chụp một tấm ảnh gia đình.

Cách đứng rất kỳ lạ.

Tôi ở giữa, hai bên là cha mẹ.

Chị cả và chị hai lại đứng ngoài cùng, mỗi người một phía của cha mẹ.

Cao thấp lộn xộn, nhìn rất xấu.

Tôi không chịu, cứ làm ầm đòi xếp lại chỗ.

Mẹ kiên nhẫn dỗ:

“Con trai, đứng giữa là đẹp , ngôi sao ai cũng muốn đứng giữa đó.”

Tôi không nghe, cha liền kéo mạnh bắt tôi đứng vào giữa.

Sức tôi không bằng, chỉ đành dùng mánh.

Đúng lúc thợ chụp ảnh bấm máy, tôi hoặc quay đầu đi, hoặc nhắm chặt mắt.

Làm đi làm lại , thợ ảnh bực mình, nói mất thời gian, đòi phụ phí.

Cha mẹ tức điên nhưng lại không nỡ đánh tôi.

Cuối cùng, lại phải đồng ý ý tôi.

cách tôi sắp xếp,

tôi cùng hai chị đứng hàng đầu, xếp ba vạch như sóng tín hiệu.

Cha mẹ đứng phía .

Ảnh rửa ra một tấm, lồng vào khung treo lên.

Đó là tấm ảnh đầu tiên tôi chụp chung với hai chị,

cũng là tấm ảnh duy có cả cha mẹ.

6

Chuyến đi kết thúc bình thường.

Tôi và chị hai nhai nát đầu bút chì, mới ra mở đầu bài văn nhạt nhẽo.

Chưa kịp ra kết thúc thì điểm thi vào 3 công bố.

Tôi nôn nóng chạy ra ngoài nghe ngóng.

tích của chị cả luôn đứng đầu, chắc chắn thi không kém.

Ở thị trấn nhỏ, tin tức lan rất nhanh.

Tôi nghe người ta nói, chị cả thi đỗ thủ khoa toàn trường.

Tôi lao như bay nhà.

Vừa bước vào cửa hô to:

“Chị ơi, chị đứng đầu toàn trường rồi, chắc chắn vào trường trọng điểm!”

Tôi xông vào phòng, thấy chị đang thu dọn hành lý.

lòng không vui, lẩm bẩm:

“Chị cả giỏi , biết tin vui sớm mà chẳng nói với em.”

Trường 3 phố là trường nội trú.

Tôi chị đang chuẩn để đi ở ký túc.

Không ngờ chị nghe xong thì nước mắt rơi lã chã,

rồi vùi mặt vào quần áo, nức nở khóc.

Tôi luống cuống dỗ dành.

Khóc một lúc, chị ngẩng đầu lên, như chưa có chuyện , lại yên lặng sắp xếp vali.

Tôi giúp chị xếp bàn chải, khăn mặt, lải nhải dặn dò:

“Chị vào 3 cũng không được lơ là , phải học chăm hơn nữa.”

Chị khựng lại.

Bình tĩnh nói:

“Chị không đi học 3 nữa.”

“Tại sao?!”

Nhìn vẻ mặt chị, tôi đoán ra điều :

“Có phải cha mẹ không cho chị đi không?”

Chị ngập ngừng rồi khẽ đáp:

“Mẹ nói, con gái chồng tốt thì chẳng cần học, này vẫn sung sướng.

“Nhưng con trai mà không có học vấn thì sẽ coi thường.

“Cha mẹ muốn mua nhà ở phố cho em vào học, nên bắt chị đi học nghề bánh, vừa có nghề vừa phụ giúp gia đình.”

Tôi tức giận, giật mạnh quần áo chị ném xuống đất:

“Vậy chị cũng như thế à? Cho rằng chồng quan trọng hơn học hành? Em trai có nhà quan trọng hơn tương lai của chị sao?”

Tôi chỉ vào bức tường dán đầy giấy khen:

“Cả bức tường này, tấm nào chẳng phải do chị học ngày học đêm mà có?

“Chín năm khổ học, đạt thủ khoa toàn trường, chẳng lẽ để đi nhào bột làm bánh sao?”

“Em không cần tiền của chị. Em cần một người chị sống cho chính mình, dám đấu tranh, dám nắm số phận của bản thân.”

Ngực tôi phập phồng dữ dội.

Chị ngây người nhìn tôi:

“Nhưng mà… cha mẹ không cho chị đi học, cũng chẳng cho tiền học phí… thì làm sao?”

“Em có cách.”

Tôi ghé sát tai chị, nói cho chị kế hoạch.

“Không được, không được, chị không dám , cha mẹ đánh chết chị mất.”

Chị liền xua .

“Chị chỉ cần cầm tiền rồi chạy, em sẽ giúp chị. Cha mẹ sẽ không bắt được.

“Chị à, chị thực sự không muốn thử vì chính mình một sao?”

Chị cúi đầu suy lâu, rồi mơ hồ ngẩng lên nhìn tôi:

“Em trai, hôm nay em kỳ lạ quá, nói chuyện như người vậy.”

Tôi giật mình.

Vội cười toe, giả vờ lại như một thằng nhóc:

có, em nghe cô giáo Văn nói thôi. Cô là phụ nữ, hay các bạn gái rằng nữ bình đẳng, kiến thức có thay đổi số phận. Nghe nhiều nên em nhớ thôi.”

6

Hôm , chị cả cầm dao kề vào cổ tôi.

Cha mẹ sững sờ không tin nổi.

Con gái ngoan ngoãn nhà, sao lại dám dí dao vào cổ đứa con trai cưng?

Vì chị cao hơn, ôm ghì tôi từ phía , phải khom lưng xuống.

Chị căng thẳng đến mức siết chặt, làm tôi nghẹt thở, mắt trợn ngược.

Cánh chị run rẩy, giọng cũng run:

“Đưa 5 ngàn, không thì coi như tuyệt tự đi.”

Kế hoạch ban đầu là 1 vạn, chị run quá bèn hạ xuống một nửa.

Tôi thầm thở dài.

Cha mẹ không tin chị dám sự ra .

Họ vừa chửi vừa tiến lại gần:

“Cầm cho chắc đi, lỡ mà cắt xước thằng em một chút thôi, tao cũng giết mày ngay tại chỗ.”

“Đọc sách dở người rồi hả? Tao sinh ra mày đúng là tai họa, đáng lẽ hồi đó phải dìm mày chết chậu nước tiểu.”

Thấy tình hình không ổn, tôi cắn răng rướn cổ lên.

Một vệt máu mảnh rỉ ra.

Cha mẹ sợ tái mặt.

Chị đắm chìm vai diễn, chẳng nhận ra tôi thương.

Thấy phản ứng cha mẹ vượt ngoài dự liệu,

chị càng nhập vai, giọng thêm dữ dội:

“Đừng bắt tôi lặp lại thứ hai, 5 ngàn, nếu không cả đời hối hận.”

nhà thường để ít tiền phòng thân.

Cha vội một cọc tiền đưa ra.

Chị học phim hình sự:

“Mở cửa chính ra, đặt tiền lên tủ giày, rồi hai người vào phòng ngủ.”

Cha mẹ đành làm .

Chị kéo tôi lùi từng bước phía cửa.

Đến tủ giày, chị đẩy tôi ra, chộp tiền rồi quay đầu chạy.

Kết quả, tôi ngã sấp mặt, đau muốn khóc.

Tôi lắc lắc cái răng lung lay, suýt òa ra.

Mẹ lao ra đỡ tôi.

Cha lập tức muốn chạy đi đuổi .

Tôi lo lắng toát mồ hôi.

Chân cha dài, sức khỏe tốt, chị chưa chắc chạy thoát.

Nếu bắt , đời chị coi như xong.

Làm sao bây giờ?

Tôi cuống quá, bất giác ngất lịm đi.

Tai nghe thấy tiếng hét của mẹ:

“Con ơi, con ơi, đừng dọa mẹ mà!

“Ông ơi, mau quay lại, con ngất rồi kìa!”

Tôi khẽ hé mắt,

qua khe hở thấy cha hoảng loạn chạy , ôm chặt tôi vào lòng.

7

Vảy máu trên cổ tôi bong ra, để lại một vết sẹo hồng nhạt.

tháng nay, cha đi khắp nhà họ hàng bạn bè, vẫn không tìm thấy chị cả.

Không ai biết chị đi .

Dần dần, lời ong tiếng ve kéo đến.

bà hàng xóm miệng thì tỏ vẻ góp ý cho mẹ, ra lại hả hê chờ coi trò cười:

“Con gái nhà chị, khe chân rộng thế kia, chắc chắn lén ăn trái cấm rồi.”

“Đúng vậy, tám phần là trai bỏ trốn thôi.”

“Cứ đợi đi, sang năm thế này chị được bế cháu ngoại rồi, ha ha.”

Tôi vốn ham chơi, chạy khắp ngõ ngách, nghe được không ít điều bẩn thỉu.

thế thì tôi cũng chẳng cần giữ diện cho họ nữa.

“Dì à, chồng dì cuỗm tiền bỏ đi với đàn bà ngoài tỉnh, có phải vì khe chân người ta rộng hơn dì không?”

“Bà ơi, con trai bốn mươi tuổi của bà độc thân, đầu trọc lóc, sao cứ chạy ra tiệm cắt tóc hoài vậy?”

“Cô à, trước tôi thấy có ông trần truồng trèo ra từ cửa sổ nhà cô, cô sắp có em bé rồi phải không?”

Mặt mẹ tôi tái nhợt, vội bịt miệng kéo tôi nhà.

“Con nói chuyện đó làm ?”

Tôi tức giận:

“Họ bôi nhọ chị cả, tại sao con không được nói lại?”

Mẹ bất lực:

“Họ đều là hàng xóm, con nói thế này quan hệ hỏng hết, này sống thế nào?

“Không có lửa thì sao có khói, chị cả con lâu thế không , biết …”

“Không nào, chị không phải loại người đó!”

Tôi kích động ngắt lời.

Cha bên cạnh bỗng lên tiếng:

“Vậy con chị đi ?”

Tôi biết ông đang gài bẫy, lập tức cảnh giác:

“Con chắc chị đi làm xa rồi.”

“Không , cha mẹ đều cho phép nó đi làm, cần phải lén lút.

“Cha đoán nó trốn đi học 3, phải đến trường hỏi thử.”

Tim tôi nhói một cái.

Tôi với chị cả đều không có điện thoại, không báo cho chị trước.

“Con cũng muốn đi!”

Tôi khóc lóc đòi cha dẫn .

Giờ chỉ có đi đến tính đến đó.

8

Trường 3 phố vệ nghiêm .

Cổng sắt đóng kín, phải quẹt thẻ mới ra vào được.

Cha hỏi vệ xem có học sinh lớp 10 nào tên “Tống ” không.

vệ nghe xong, liền xua đuổi:

“Không có không có, đây là trường học, người ngoài mau rời đi.”

Cha hộ khẩu ra:

“Anh xem, tôi là chủ hộ, Tống là con gái của tôi, tôi có việc cần gặp con.”

vệ chẳng buồn liếc:

“Đi đi đi, không có người này.”

Tôi hoang mang.

Chẳng lẽ chị cả không đến học sao?

Cha không cam lòng, ngồi rình ở trường suốt nửa tháng.

Tôi hỏi ông sao định phải tìm chị.

Cha nói:

“Con ngốc, nuôi con cái là tốn kém. Cha mẹ nuôi nó mà nó bỏ đi thế này, chẳng phải chúng ta lỗ vốn à?”

“Thế các người cũng định tính toán với con sao?”

Cha xoa đầu tôi:

“Nói ngớ ngẩn vậy, con là ruột thịt, nuôi con là trách nhiệm của cha.”

Ông tỏ rõ quyết tâm, không bắt được chị thì không chịu.

Ông làm hẳn tấm băng rôn trắng, viết tám chữ to:

【Trường học vô lương tâm, trả con gái cho tôi】

Tôi khuyên, chị có không ở trường.

Cha lại chắc nịch:

“Chị con sĩ diện, không ép thì không lộ mặt.

“Cha gây chuyện, lãnh đạo trường phải ra mặt, nó muốn trốn cũng không được.”

tôi định lén vào trường báo tin, đều vệ phát hiện đuổi ra.

Quả nhiên như cha đoán, vừa giơ băng rôn có người xem.

TruyenDeCu[.net]

Tùy chỉnh
Danh sách chương