Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngũ chúa Duệ Nhi thông minh nhất, lập tức ôm lấy cánh Bùi Diễm, nũng nịu mềm giọng:
“Tam ca, giúp muội xin Ôn được không?”
Có Duệ Nhi gương, Diễm Nhi lập tức bị đám đệ muội vây quanh.
Lần đầu tiên được đệ tỷ muội thân thiết vây quanh, sắc mặt tái nhợt của Diễm Nhi thoáng hiện vẻ luống cuống, bối rối ta như cầu cứu.
Ta đặt cây vẽ đường nó, khẽ gật đầu khích lệ.
Diễm Nhi à, trên đời này có rất nhiều thứ tình cảm, vốn không cần phải đánh đổi bằng tự trọng hay tổn thương bản thân có được.
Ta cũng lo rằng nó không vượt qua được bước này.
con thì trí vốn ngắn.
Diễm Nhi đúng thật ra dáng một trưởng, hào sảng chia đường họa cho đệ muội, đến phần mình cũng đưa cho Duệ Nhi, còn dặn dò:
“Phần này phiền Duệ Nhi mang tới cho tứ đệ Du Nhi giúp , đừng ăn vụng đấy nhé.”
Nó quay đầu , mong mỏi được ta khen ngợi.
Ta ra sự chờ mong ấy có thói quen lấy :
“Diễm Nhi, con hãy tự hỏi mình, phần đường họa đó là thật sự muốn tặng cho tứ đệ? Hay chỉ vì mẫu phi không vui?”
Diễm Nhi im bặt, một lúc nhỏ giọng :
“Con không muốn tặng, mẫu phi buồn.”
Ta lấy phần đường họa Duệ Nhi cầm cho Du Nhi, trả Diễm Nhi:
“Nếu Diễm Nhi bỏ qua cảm xúc của mình, đó là điều khiến mẫu phi không vui.”
“Đây là đồ của con, nếu con không muốn cho, thì không cần cho.”
Bùi Diễm gật đầu thật mạnh, cắn miếng đường một tiếng giòn tan.
Ta vừa quay đầu thấy Bùi Dung đang đứng tấm bình phong, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Bùi Dung miễn lễ, mỉm cười hứng thú hỏi chúng ta đang gì.
Buộc cầu , vẽ đường họa, cắt may y phục.
Bùi Dung cúi những cây đường họa xiêu vẹo, ánh mắt lộ vài phần hoài niệm thời thơ ấu, khóe miệng cũng khẽ cong:
“Ngươi quả thực biết cách với bọn .”
“Hôm qua nghe hậu than phiền đôi câu, đám tử chúa rất thích chạy đến Thái Tang cung, trẫm còn lo có chuyện gì.”
Ta Bùi Dung cho rằng Diễm Nhi ham mà xao nhãng việc học, càng hắn nghĩ ta lợi dụng đám con để cầu sủng, vội vàng giải thích:
“Thần thiếp vốn là cho mình , chẳng nỡ nào để bọn chỉ đứng mà không có phần.”
Thấy Bùi Dung đến, bọn cũng lập tức thu mình, rụt rè không dám đùa nghịch nữa.
Bùi Dung khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ bất đắc dĩ của một cha nghiêm khắc:
“Xem ra trẫm đến phá hỏng hứng thú của ngươi rồi.”
Lý hầu cận bên hắn nhận ánh mắt ra hiệu, để ma ma từ cung đến đón đám tử chúa quay về.
Duệ Nhi tuy có hơi , ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc cầu sặc sỡ bên cửa sổ:
“Vậy Ôn đừng quên cầu của Duệ Nhi nhé.”
“Phải chờ mai buộc xong được, nếu ngày mai tam ca con thấy khá hơn, có thể đến thư phòng đọc sách, thì để ấy mang cho con, được không nào?”
Duệ Nhi níu áo Diễm Nhi, nũng nịu :
“Vậy tam ca mau khỏe đi, Duệ Nhi còn chờ được cầu với đó.”
Bùi Dung chiếc cầu lộng lẫy bên cửa sổ, chợt ra rằng ta cũng là khuê nữ xuất thân thế gia thư hương:
“Trẫm không nhầm, cha ngươi là tri châu Thái Thương.”
“Con gái tri châu sao thích xuống bếp, cả vẽ đường hay cầu cũng đều biết?”
Mười cung, đây là lần đầu tiên Bùi Dung bộc lộ chút hứng thú với xuất thân của ta:
“Trước khi cung, Ôn Đường là cô như thế nào?”
Ấy là chuyện từ rất lâu rồi.
xưa mẫu ta thành thân, ở Thái Thương cũng là chuyện lớn.
Bởi thân ta khi ấy đã đến chức tri châu, còn mẫu thân chỉ là một đầu bếp nho nhỏ Vọng Giang lâu.
Ai nấy đều mẫu thân ta gả nhà quan là chim sẻ hóa phượng , chỉ có thân ta nhiều vẫn thường nhắc, chính là ông cưới được vợ quý.
Ta cũng từng cho rằng mẫu thân ta thật có phúc, cho đến ta tám tuổi, thân bị giáng chức.
Tuy cha ta cố ra vẻ bình thản an ủi mọi , con luôn nhạy cảm hơn lớn.
Chính mẫu thân là cởi trâm đem bán, nấu một bát chè đậu đỏ, cho thật nhiều táo ngọt, múc hai bát đặt trước mặt ta và thân:
“Này! Nhà mình vẫn còn uống được chè ngọt ngon lành thế này, ngày tháng còn có thể tệ đến mức nào chứ?”
Hương vị ngọt ngào của bát chè đậu đỏ xưa, đến tận bây giờ ta vẫn rõ ràng.
Về , mỗi lần gặp chuyện không thuận cung, ta bếp nấu một bát chè ngọt để tự an ủi mình.
Vẫn tin lời mẫu thân từng : ngày tháng sẽ không mãi tệ như thế.
Còn như đường họa hay cầu , đều là do mẫu thân dạy ta.
thân ta đường quan chẳng mấy hanh thông, thường xuyên thuyên chuyển khắp nơi.
Ta cứ vừa kịp quen một vài bằng hữu, phải chia .
ta luôn nhanh chóng có bạn .
Ban đầu ta tưởng là tính mình nhiệt tình, vận khí tốt.
Về biết, là mẫu thân đã mua một rổ đầy điểm tâm, lần lượt gõ cửa từng nhà xóm, nhờ lũ với ta.
Về , khi ta ngã gãy chân không thể ra ngoài , mẫu thân học đường họa, nướng bánh hoa mai, khi ấy nhà ta còn náo nhiệt hơn cả thư viện học đường.
Ta được họ nâng niu bàn mà nuôi nấng đến mười bốn tuổi.
Rồi về nhờ được ban ơn của thiên tử, ta nhập cung dự tuyển tú nữ.
Ngoài cửa cung, thân của tú nữ đều dặn dò kỹ lưỡng phải năng hành xử ra sao, phải vì gia tộc tranh vinh hiển thế nào.