Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Thái y kê hai đơn thuốc, uống xong đến tận tối vẫn không thấy khá lên.

Không hiểu sao, ta luôn có cảm giác Diễm Nhi như đang giấu ta điều gì đó.

Ta vội sai thỉnh ma ma.

ma ma vốn quen chăm trẻ, kinh nghiệm đầy mình, đến liền hỏi về chuyện ăn uống, rồi lại hỏi có Diễm Nhi nhiễm phong hàn.

Loại trừ khả năng, cuối cùng bà cũng cảm thấy tình của Diễm Nhi có điều lạ thường.

“Mẫu phi sao không cho mời phụ hoàng?” 

Diễm Nhi nằm giường, bất an nhìn ta: “Là con chưa đủ nặng sao?”

ma ma thế, sắc mặt lập tức thay đổi, lặng lẽ kéo ta sang bên, giọng:

“Quý nhân có biết sao quý phi nương nương bị phế không?”

Ta vài lời đồn đãi về việc quý phi thất sủng.

rằng quý phi dùng xuân dược ân sủng liên miên, khiến bệ thân thể suy nhược, con nối dòng chẳng bao nhiêu.

Lại quý phi lợi dụng hoàng tử tranh sủng, ngược đãi Diễm Nhi, mượn thương của bệ mà mưu cầu sủng ái.

hoàng hậu muốn thay ta mời Dung đến, ma ma liền biến sắc, toàn là sợ hãi, miệng không ngừng tụng Phật:

“Quý nhân, những lời đồn là thật cả.”

“A di đà Phật, nếu nãy mà thực sự mời bệ , e là bệ , cũng như quý phi năm xưa, là hạng nữ nhân dạ độc ác, dùng con cái tranh sủng.”

Lưng ta lạnh toát, như có luồng khí rét buốt thổi qua đốt xương sống.

Diễm nhìn ta sợ hãi, đôi tràn ngập nghi hoặc:

“Tại sao con rồi mà mẫu phi lại không ?”

“Rõ ràng đây con , quý phi nương nương rất mà.”

Ta chợt nhớ đến bộ dạng co rúm lại đầy sợ hãi của Diễm Nhi sau khi Dung rời hôm .

Có lẽ mỗi lần không giữ Dung ở lại, Diễm Nhi liền hứng chịu cơn giận của quý phi.

ta chua xót, không nỡ trách nó cái tâm cơ vụng về ấy.

Ta giảng giải kỹ càng lợi hại đó, đắp chăn cẩn thận cho nó, dịu giọng dỗ dành:

con , nên mẫu phi rất lo.”

“Đợi khi con khỏe rồi, mẫu phi mới thật sự vẻ .”

Diễm cụp xuống, sức cố hiểu xem niềm của ta niềm của quý phi, có hay không.

Ta đặt nhẹ túi chườm ấm lên bụng nó, dịu dàng hỏi:

cho mẫu phi , sao Diễm nhi lại ?”

Nó cười hớn hở như không có gì:

“Diễm nhi ăn hành với thịt dê vào là bị như thế đó.”

“Không sao đâu, đây cũng ăn rồi. Thịt dê đâu thạch tín, cùng lắm chỉ khó chịu, không c.h.ế.t .”

“Mẫu phi nấu ngon hơn cung của quý phi nhiều, mẫu phi lại tốt với con, nên con ăn rất , thật đấy.”

vậy, mà vết sẹo cũ cổ tay ta dùng cắt m.á.u cứu Du Nhi, bỗng lại âm ỉ nhói đau.

Giọng Diễm Nhi càng lúc càng nhỏ.

Đến cuối cùng, nó không thêm lời nào nữa.

Nó trùm chăn kín đầu, giấu kín nỗi tủi thân tiếng khóc nghẹn ngào đó:

“Tại sao các huynh đệ tỷ muội khác có mẫu phi thương yêu?”

“Tại sao đến cả Ôn nương nương, cũng đối tốt với con như vậy?”

“Chỉ riêng bà ấy… chỉ riêng bà ấy là không thích Diễm Nhi?”

ta nghẹn đắng.

Ta không biết làm sao giải thích rõ ràng yêu – ghét cho đứa trẻ mới chín tuổi.

“Giống như hành thịt dê vậy, Diễm nhi ăn vào liền thấy khó chịu.”

“Nhưng chuyện ấy chẳng lỗi của con, cũng không thể trách con .”

Mọi thứ đời có lý do, như hoa có mùa, trái có vụ.

Chỉ có yêu ghét là như khẩu vị con , không thể dùng đạo lý phân giải.

An ủi nó, cũng là tự an ủi chính mình.

Diễm Nhi khóc mệt, rúc vào ta mà ngủ.

mộng, nó gặp ác mộng, khẽ thì thầm cơn mơ: “Xin lỗi mẫu phi…”

5

của Diễm Nhi đã khỏi, tiên sinh lần thúc giục đến thư phòng học hành, nhưng nó cứ ậm ừ mãi không chịu .

Ta cũng đoán phần nào, chắc là Du Nhi cầm đầu bắt nạt Diễm Nhi, không cho huynh đệ tỷ muội chơi cùng nó.

Trẻ con ở tuổi này, đứa nào mà chẳng khát khao có bạn chơi. 

Nhưng lần , khi ta mang bánh táo hoa đến cho Du Nhi, lại thấy Diễm Nhi đứng lẻ loi dưới bóng cây, ánh đầy ngưỡng mộ nhìn huynh tỷ đồng lứa đùa nghịch.

“Là tứ đệ bắt con quỳ đất học chó sủa, thì mới cho con chơi cùng.” 

Diễm Nhi vẻ rộng lượng xua tay, “Hồi thì không sao, áo quần vốn dơ sẵn, nhưng bây giờ y phục là mẫu phi thức đêm làm cho, con không nỡ làm bẩn.”

Thế giới của trẻ con, cũng phức tạp chẳng khác nào hậu cung.

Ta bận rộn ngày, gom góp ít bạc, len lén đưa cho ma ma, nhờ bà giúp ta việc.

ma ma mồm mép thì sắc như dao, lại mềm như đậu hũ, đưa đồ cho ta lải nhải không ngớt:

đứa con nửa đường nhặt , mà dám đem thân mình bỏ vào chảo dầu, đáng giá không?”

Chiều hôm ấy, Dung đến, vén rèm lên, cả gian phòng đã tràn ngập hương thơm của đường nấu.

giường bày tấm vải cắt, bình hoa bàn cắm chiếc lông trĩ sặc sỡ, bên cạnh còn lăn lóc đồng tiền.

Cạnh lò sưởi nhỏ, ta Diễm Nhi bị vây quanh bởi vòng những cái đầu bé xíu lông tóc mềm mịn, đám hoàng tử công chúa ríu rít tranh nhau:

“Ôn nương nương, Duệ Nhi muốn hình con bướm!”

“Ôn nương nương, con… con muốn hai cái bánh đường!”

Ta cầm bút vẽ đường, cố ý làm vẻ khó xử:

“Nhưng mà món *đường họa này là của tam ca các con, Ôn nương nương không dám tự quyết đâu.”

(*đường họa: kẹo kéo, kẹo tạo hình)

Tùy chỉnh
Danh sách chương