Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Công chúa, hoàng tử bên cạnh nghe Du Nhi nói vậy, biết hắn là của hoàng hậu, hoàng hậu có huynh trưởng lập đại công ngoài chiến trường, ai nấy đều phụ họa gật đầu theo.
ta đưa long nhãn còn lơ lửng giữa không trung, ngượng ngùng chẳng biết nên rút về hay tiếp tục.
Bùi Diễm kéo nhẹ ta, ngoan ngoãn nhận long nhãn từ ta:
“Mẫu phi, Diễm Nhi ăn.”
Bùi Diễm vừa chìa ra, Du Nhi liền trông thấy vá của nó, lập tức cười nhạo:
“Tam ca, ngươi không biết thẹn sao? Đồ ta không thèm ăn ngươi ăn, ta không ngươi , ngay cả mẫu phi ta không cần, ngươi cũng nhận!”
Huynh đệ tỷ muội cười ầm rồi ùa nhau chạy , Bùi Diễm lặng thinh không nói một lời.
Ta định quát Du Nhi, bảo nó quay lại xin lỗi Diễm Nhi.
Vậy Du Nhi chỉ làm quỷ, rồi xoay người chạy biến.
Bùi Diễm lắc đầu, vẻ hiểu chuyện khiến ta nhói đau:
“Diễm Nhi không thích đồ đâu, bộ là tốt lắm rồi.”
Làm gì có đứa trẻ nào không thích y phục chứ?
Ta dặn dò nữ cẩn thận cất kỹ đám châu báu kia, từng món đều phải ghi chép rõ ràng.
Bùi Diễm quan sát nét ta, rụt rè hỏi:
“Những dải ấy, trâm ngọc ấy, sao mẫu phi không thử? Chẳng lẽ người không thích? Hay là thấy ít quá?
“Mẫu phi đừng buồn, Diễm Nhi sau giúp người giành nhiều hơn nữa.”
Vui! Sao ta lại không vui chứ?
Chỉ tính riêng chỗ vóc thôi, cũng đủ làm cho Diễm Nhi mấy bộ xiêm y , không cần phải lại đồ cũ của Du Nhi nữa.
Ta vui vẻ kéo Diễm Nhi, lần lượt từng cuộn áp thử người nó:
“Mấy hôm nữa ta tranh thủ làm cho xong, Tết năm nay Diễm Nhi có rồi.”
Bùi Diễm ôm đống , ngơ ngác không hiểu, mắt đầy kinh ngạc, đến lời cũng lắp bắp:
“…Những… những thứ … đều là may cho sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi.”
Bùi Diễm cụp mắt xuống, tự cười giễu mình.
“Không phải chỉ may đâu, còn phải may cả đệm đầu gối, túi đựng sách nữa, ta nghĩ xem còn sót thứ gì không.”
“Phải rồi! Còn thịt dê ấy nữa, ta phải nghĩ cách nấu sao cho ngon, Diễm Nhi gầy quá, mùa đông nhất định phải bồi bổ tốt.”
Lúc nãy ướm thử nhận ra, thân hình nó gầy đến mức khiến người ta đau .
Bùi Diễm ngơ ngác nhìn ta, không tin có người vì nó lo liệu những chuyện vụn vặt thế.
Nó rụt rè sờ mảnh ngực, lúc hiện đôi chút dáng vẻ vụng về của một đứa trẻ.
Ta ngồi xổm xuống, xoa đầu nó, chợt thấy xấu hổ vì sự yếu đuối của mình:
“Những món trang sức kia, không phải mẫu phi không thích, là không nỡ dùng.”
“Là vì mẫu phi nghĩ mình chẳng có bản lĩnh, lỡ sau thất sủng, cũng không còn ở bên ta Du Nhi, ta vẫn còn giữ mấy món ấy lo lót, nhờ người thăm một chút.”
Bùi Diễm ngây người nhìn ta lâu, lâu, rồi nghiêm túc hứa hẹn:
“Diễm Nhi rất thông minh, không mẫu phi thất sủng, càng không rời xa mẫu phi.”
Ta không Du nhi thông minh hơn nó phản bác, cũng chẳng muốn giảng cho nó nghe đạo lý : người khó đoán, *thân bất do kỷ.
(*thân bất do kỷ: không làm chủ, không tự quyết, bị ép buộc bởi lễ nghi, quyền lực.)
Chỉ xoa đầu nó, đáp lại bằng sự tin tưởng dành cho tấm chân của một đứa trẻ:
“Mẫu phi tin Diễm Nhi.”
4
Đêm ấy, Bùi Dung lật thẻ bài của ta, vừa định nghỉ lại của ta.
Nào ngờ Cừu công công từ Khôn Ninh vội vã chạy tới truyền lời:
“Khởi bẩm hạ, hoàng hậu bệnh cũ tái phát, thỉnh hạ ghé qua xem một chút.”
Bùi Dung rời , bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, đất trời sáng tỏ, trẻo vô cùng.
Ta nhặt bộ y phục may dở cho Diễm Nhi , tiếp tục khâu vá.
Sau khi Bùi Dung rồi, Diễm Nhi bồn chồn đứng ở góc tường, quan sát sắc ta:
“Mẫu phi đừng giận, Diễm Nhi nhất định giành phụ hoàng về lại cho người.”
Ta nhét quả quýt ủ ấm bên lò vào nó sưởi, cười nói:
“Mẫu phi không giận. Mau ngủ .”
“Phụ hoàng rồi, cũng bớt một người tranh đồ ăn khuya với ta.”
Rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ, vừa nhắc tới đồ ăn đã bị phân tâm.
Diễm Nhi kéo chăn tận đầu, thào làm nũng:
“Vậy… mẫu phi, ngày mai muốn ăn thịt dê xào hành, không?”
“.”
Trưa hôm sau, ta làm một đĩa thịt dê xào hành, lại dùng mỡ bò nướng thêm bánh áp chảo.
Bánh nướng hai vàng ruộm, giòn rụm, hương thơm ngào ngạt.
Ta múc một bát canh xương dê đặt trước Diễm Nhi.
Diễm Nhi hơi cau mày, lại nhìn ta một cái, đã hạ quyết tâm, chầm chậm uống cạn từng ngụm canh.
Chưa hết một tuần trà, Diễm Nhi đột nhiên nôn mửa tiêu chảy, trên người cũng bắt đầu nổi mẩn đỏ.
Nó yếu ớt nằm trên giường, vậy còn cười với ta muốn khen:
“Mẫu phi, Diễm Nhi bệnh rồi, người có thỉnh phụ hoàng đến thăm rồi đó.”
Thỉnh Bùi Dung đến có ích gì? Hắn đâu phải ngự y.
Ta đang lo lắng phát cuống Cừu công công đã đứng sẵn ngoài Thái Tang , tươi cười truyền đạt sự quan tâm của hoàng hậu:
“Tam hoàng tử bệnh nặng, chi bằng đợi hạ hạ triều, thay quý nhân truyền lời, thỉnh hạ tới Thái Tang thăm một chuyến?”
Ta còn phải chăm sóc Diễm Nhi bệnh nặng, đâu có thời gian chải đầu sửa soạn, hầu hạ thánh giá?
Ta khách khí đáp lại Cừu công công:
“Đa tạ ý tốt của , nhưng thần thiếp còn phải lo cho Diễm Nhi, không dám làm phiền hạ.”
Nghe ta từ chối, nụ cười của Cừu công công cứng lại trên , hậm hực rời .