Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tuy Bùi Diễm miệng gọi phi không ngừng, lại khiến ta có cảm giác xa lạ khó thành lời.
“Về sau nếu ngươi không quen, trong Thái Tang cung gọi ta Ôn nương nương, phải gọi phi.”
Bùi Diễm vội nắm chặt lấy vạt áo ta, sợ bị ta bỏ rơi, liều mạng lắc đầu:
“Không! Từ nay về sau, chính phi Diễm Nhi.”
ta ngồi canh bên Diễm Nhi say ngủ, mày vẫn nhíu chặt, tay vẫn nắm lấy tay áo ta không chịu buông.
Ta đặt bộ y phục mùa đông còn sửa dở, vuốt lại mái tóc ẩm ướt bên trán , không hiểu vì sao trong lại thấy thương xót cho đứa trẻ quá đỗi sớm hiểu chuyện này.
Năm xưa phi được sủng ái, mỗi lần Bùi Diễm sinh bệnh, bệ hạ cùng phi đều ngày đêm túc trực bên giường.
Vậy nay, đến một bộ áo có.
cười lấy với ta ban nãy, hiểu sao lại giống khóc.
Trước đi, Trần ma ma khẽ thở dài một tiếng:
“ có tấm hậu, ngàn vạn lần đừng hồ đồ, vẫn nên có một đứa chính mình.”
Trời đã tối, bên gió lạnh rít từng cơn.
Ta vừa vá xong ống tay áo, ngẩng đầu lên thấy Bùi Diễm đã tỉnh giấc.
Cung mang đến cháo đã ủ sẵn trên lò, cùng với ít món nhỏ và bánh do chính tay ta làm.
Nhìn Diễm Nhi ăn ngấu nghiến sạch sẽ, trong ta không khỏi có chút đắc ý:
“Thái Tang cung tuy không bằng các cung khác, ăn uống nhất định tốt nhất.”
“Vết thương chưa khỏi không được ăn đồ cay nóng, đợi lành rồi, để phi nấu cho nếm thử tay nghề.”
Bùi Diễm đặt bát xuống, nghiêm túc nhìn ta:
“ phi, Diễm Nhi đã từng thấy phi nương nương được sủng ái, nên Diễm Nhi có thể giúp trở thành một sủng phi.”
Câu ấy khiến ta chỉ cười nhẹ cho qua, hoàn toàn không xem thật.
Nữ hậu cung ai vắt óc tranh sủng, từ thi từ ca phú đến cưỡi ngựa múa kiếm, mỹ đủ loại, Bùi Dung nào có thiếu ai.
Ta tiến cung mười năm còn không nghĩ cách tranh sủng, một đứa trẻ chín tuổi lại nghĩ được ư?
Vậy Bùi Diễm lại quả quyết lắc đầu:
“ có một thứ, họ đều không có, chỉ có phi có thôi.”
Ta không bản thân có điểm gì đặc biệt, nếu thật sự có đã mười năm vẫn không được thánh ân.
Cho đến đêm ngày thứ ba, Bùi Dung truyền chỉ, sẽ đến Thái Tang cung.
Ta vội vàng lục tìm mấy bộ y phục cũ và trang sức đã lỗi thời, hấp tấp trang điểm chải đầu.
Dù vải vóc hoa văn đã cũ, trâm ngọc xỉn màu, đây bộ tốt nhất ta có thể lấy .
Bùi Diễm lại lắc đầu, vậy không ổn, có cách khác.
Chỉ điểm nhẹ phấn, y phục màu nhạt.
Tóc búi lỏng, không đeo bất kỳ thứ trang sức nào.
Bùi Diễm ngoan ngoãn gối đầu trên gối ta, ngẩng đầu chỉ chữ trong sách để hỏi ta.
Trên lò nhỏ, một nồi chè đậu đỏ được hâm nóng, nến vàng nhạt khắp phòng, áp êm đềm.
Mùi vỏ quýt khô cùng vị ngọt đậu đỏ quanh quẩn nơi đầu mũi, cúng hệt một gia đình đoàn viên bình thường.
“ phi, xem kia rơi lớn lắm rồi.”
Ta thuận theo hướng tay Bùi Diễm chỉ, vô tình mỉm cười quay đầu lại, mới thấy bệ hạ đứng bên cửa sổ, vai dính đầy gió , không đã lặng lẽ nhìn vào từ bao giờ.
Có lẽ vì sợ làm rối loạn khung cảnh yên bình ấy, cho nên dẫu trời rơi gió rít, Bùi Dung không cho bọn thái giám bên cạnh tùy tiện lên tiếng bẩm báo.
Đúng mắt ta chạm vào nhìn hắn, trong khoảnh khắc ấy, vị đế vương từng thấy đủ mỹ sắc và thủ đoạn, lại ngẩn ngơ nhìn ta hồi lâu không nổi lời nào.
3
Ta kính cẩn hành lễ, trong bất an thấp thỏm.
đứng dậy, định phủi trên vai Bùi Dung, mới phát hiện ấy đã tan quá nửa.
Bùi Dung không để tâm, mắt hắn đảo qua lớp áo dày mới được vá một nửa trên Diễm Nhi, dừng lại nơi vết thương đã được bôi thuốc trên trán, sau cùng dừng ở nồi chè đậu đỏ ủ trên lò.
Ta đã lâu không được hầu hạ bên long sàng, Diễm Nhi còn nhìn sắc mặt hơn cả ta.
đã múc sẵn một bát chè, cung kính dâng lên:
“Đây do phi tự tay nấu, phụ hoàng nếm thử xem ạ.”
Giữa tiết trời đông giá, một bát chè ngọt nóng hổi khiến dạ dày lại.
mắt Bùi Dung nhìn ta thoáng nhu hòa hơn, mang theo vài phần khen ngợi nhè nhẹ:
“Ngươi chăm sóc Diễm Nhi rất tận tâm, trẫm quả thật không nhìn lầm .”
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, dương trong trẻo chiếu lên lớp trên mái hiên chói cả mắt .
Ta quỳ nhận thánh chỉ phong phi cứ ngỡ trong mộng.
thánh chỉ ban thưởng từ Bùi Dung, Nội vụ phủ còn đặc biệt đưa đến rất nhiều hoa quả, rau củ mùa đông, thịt khô, thực phẩm , lại còn có cả hai trĩ đuôi dài rực rỡ sắc màu.
ấy ta mới những kẻ hầu hạ mặt mày luôn cau có trong Nội vụ phủ, có nở nụ cười.
Thải Tang cung kẻ vào, phần thưởng không ngớt, khiến không ít phi tần tới lui thăm hỏi, đến cả đám hoàng tử sau tan học kéo đến xem náo nhiệt.
Ta vội nắm một vốc long nhãn, hấp tấp muốn dúi vào tay Du Nhi.
Du Nhi không chịu nhận, liếc nhìn thịt dê, trĩ rừng, lại liếc sang gấm vóc, châu ngọc, rồi quay đầu đi, vẻ mặt đầy khinh miệt:
“Chỉ có thế này thôi à? Còn bằng trong cung hậu ta.”
“Trĩ rừng có gì ? Cữu cữu ta vừa thắng trận, ông ngoại ta còn sẽ mang về cho ta hai ngựa nhỏ nữa kia.”