Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một gã đàn ông cao lớn bước đến, nắm tóc tôi lôi thẳng lên khỏi sàn.
Da đầu tôi rát buốt, nước mắt dâng lên nhưng tôi không kêu, không vùng vẫy.
Bởi tôi hiểu — dù có khóc đến khàn giọng, ba mẹ tôi cũng không cứu tôi.
Tôi hắn ném một chiếc thẻ ngân hàng vào trong tủ.
Ba tôi lập tức cúi đầu khom , mặt nở nụ cười nịnh nọt.
Có vẻ… tôi được bán với khá cao.
Mẹ tôi buông tay khỏi miệng Thẩm , nhẹ nhàng vuốt ta, miệng không ngừng thì thầm trấn an.
Từ đầu đến cuối — không trong họ nhìn tôi thêm một lần.
Tôi đã bị vứt bỏ.
Một dứt khoát và không hối tiếc.
Người đàn ông túm tóc kéo tôi ra khỏi nhà, như đang lôi một cái bao tải rách.
tôi cọ vào sàn, b//ỏng r//át — nhưng tôi không đau.
Khi bị kéo qua , ánh hành lang chiếu vào kẽ hở cánh tủ — soi rõ gương mặt Thẩm .
ta nhìn tôi, ánh mắt không còn hãi, mà là một ánh nhìn kiêu ngạo, đắc thắng.
“Rầm!”
xe van cũ kỹ đóng sầm lại, kh//ói thu//ốc và mùi mồ hôi nồng nặc xộc vào mũi, khiến tôi muốn n//ôn.
Tôi không khóc .
Bởi nước mắt — đã cạn khô từ giây phút bị đẩy ra khỏi tủ quần .
Tựa vào vách xe lạnh lẽo, tôi nhớ lại giọng ba:
“Dùng nó để trừ nợ.”
Nhớ ánh mắt lạnh băng của mẹ.
Và nụ cười đắc ý của Thẩm .
Thì ra, tình thân cũng có thể mang bảng .
Tôi bị đưa xuống một tầng hầm ẩm thấp.
Gã đàn ông có vết sẹo trên mặt gọi điện:
“Long ca, người đã đưa đến .Nhà họ Giang rất điều, không tốn công gì .”
Tôi co trong góc, nghe rõ từng chữ.
Hai ngày sau, cánh tầng hầm chỉ mở ra khi họ mang đồ ăn vào.
Tôi dần nên trơ lì, không nghĩ về ba mẹ, không nghĩ về Thẩm .
Tôi chỉ nhìn chằm chằm con chuột ở góc tường — như nhìn một phiên bản khác của chính .
Đến ngày thứ ba, “Long ca” xuất hiện.
Ông ta là một người đàn ông mập, da bóng nhẫy, ngồi xổm xuống, bóp cằm tôi như đang xem một con vật.
“Gầy quá, y như con gà con. Nuôi vài ngày cho mập đưa .”
Ông ta dặn dò, giọng thản nhiên:
“Bên kia mà chê, chúng ta không có đường sống đâu.”
Tôi nghe, hiểu — điểm đến của không phải nhà, mà là một tăm tối .
Từ đó, tôi bị ép ăn.
Cơm chất cao như núi, thức ăn đầy dầu mỡ.
Tôi nôn, họ đá//nh.
Tôi , họ nhét đồ ăn th//ô b//ạo vào miệng tôi.
Sau cùng, tôi thôi phản kháng.
Chỉ im lặng ăn, lại về góc tường, co người lại, như một xá//c số//ng thở.
Một tuần sau, họ kéo tôi ra khỏi tầng hầm, thay cho tôi một chiếc váy trắng xinh đẹp — kiểu dáng mà tôi chưa từng được mặc.
Gã có s//ẹo mặt nở nụ cười ghê rợn:
“Đưa mày tới một tốt, ha.”
Chiếc xe dừng trước căn biệt thự tráng lệ lấp lánh như trong cổ tích.
Tôi bị dẫn vào một căn trắng toát tường trắng, gạch trắng, giữa là hai chiếc giường phủ ga trắng tinh.
Không, đó không phải giường.
Là bàn m//ổ.
Một nhóm người mặc blouse trắng bước vào.
Ánh mắt họ lạnh như băng, soi tôi như đang đánh món hàng.
Một người cầm tài liệu nói:
“Không được g//ây m//ê. Phải giữ nguyên hoạt tính n//ội tạ//ng.”
Tôi choáng váng, toàn thân lạnh buốt.
Giờ thì tôi hiểu — họ vỗ béo tôi không phải để bán lấy tiền,mà là để “nuôi” n//ội tạ//ng tôi tươi mới , đắt .
Một y tá tiến lại, tay cầm ố//ng tiê//m to, bông cồn chạm vào da, lạnh buốt.
Tôi không vùng vẫy, chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Bởi tôi , ở đây chẳng nghe khóc của tôi.
Giống hệt như ở nhà.
Từ nhỏ tôi đã ba mẹ không thích vì tôi không phải con trai.
“Tổn của, đồ ăn hại.”đó là câu tôi nghe quen nhất.
Tôi học nhẹ, nói khẽ, sống cẩn thận như một cái bóng, rằng chỉ một hơi thở mạnh cũng khiến họ nổi giận.
một ngày, họ mang Thẩm từ trại mồ côi về.
Tôi ngây thơ nghĩ rằng, cuối cùng cũng có người để nương tựa, cùng sưởi ấm trong căn nhà lạnh này.
Nhưng tôi đã sai.
Tôi chỉ là bóng mờ trong bức tranh hạnh phúc của họ.
Tất yêu thương, quan , dịu dàng — họ dành hết cho Thẩm .
Mua cho ta váy công chúa, tổ chức tiệc sinh nhật linh đình, chỉ cần ta ho một , mẹ liền ôm vào lòng dỗ dành.
Thì ra họ không phải không yêu chỉ là, người họ không yêu chính là tôi.
Mũi kim tiêm to tướng bất ngờ đâm sâu vào da tôi, chất lỏng lạnh buốt tràn vào cơ thể。
Đó không phải thuốc mê, mà là một loại thuốc khiến mọi cảm giác nên rõ rệt 。
Cơn đau nhức dữ dội ập đến, như muốn xé toang toàn thân tôi。
Tôi cắn chặt môi, vị tanh mặn tràn ra đầu lưỡi, nhưng vẫn cố chấp không bật ra một kêu。
Ý thức mờ dần trong cơn đau, thế giới quanh tôi bỗng nên trống rỗng và tĩnh lặng。
Chẳng lẽ tôi sắp chết sao?
Chết ở lạnh lẽo này, thành một phần thân thể của đó。
Ngay lúc tôi sắp chìm hẳn vào bóng tối, cánh bị người ta đá tung。
“rầm” vang lên chấn động căn , nối tiếp là vài vật nặng ngã xuống và những hét hoảng loạn。
Tôi gắng mở hé mắt,trong tầm nhìn mơ hồ là một bóng người cao lớn, đứng ngược — như một Tu La bước ra từ địa ngục。
Toàn thân anh ta đẫm , đen, gương mặt và bàn tay cũng vương đỏ tươi。
Anh bước tới từng bước chậm rãi,không khí tràn ngập mùi tanh nồng。
Anh cúi xuống, rút chiếc kim khỏi tay tôi,ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi — bế tôi khỏi bàn mổ。
Vòng tay anh thực ra rất lạnh,nhưng lại là vòng tay mà tôi đã khao khát bao lâu nay。
Tôi muốn nhiều , muốn được ở lại trong đó mãi。
Tựa đầu vào ngực anh, tôi ngước nhìn gương mặt nhuốm nhưng lạ lùng đến tuấn tú,dùng chút hơi tàn khẽ nói:
“Anh là… Hắc Vô Thường đến đón hồn tôi sao?”
Anh không trả lời,chỉ khẽ nhổ ra một ngụm , giọng trầm thấp bật ra hai chữ lạnh lẽo:
“Lũ súc sinh。”
Anh cúi đầu, ngón tay còn vương chạm nhẹ vào tôi, cẩn thận tránh vết kim trên tay。
“Con là con nhà ?”
Tôi không trả lời,chỉ úp mặt vào ngực anh,nước mắt rơi lặng lẽ。
Đó là lần đầu tiên tôi khóc — không phải vì ,mà là khóc cho Giang Duẫn đã bị hiến tế。
bé ngây thơ từng tin rằng chỉ cần ngoan ngoãn được yêu thương — đã chết ở cánh tủ quần , chết trên bàn mổ này 。
Người đang sống, chỉ là một hồn ma đang bấu víu vào chút hơi ấm cuối cùng để sống sót。
Một vô thức, tôi đưa cánh tay gầy guộc ôm lấy cổ người đàn ông。
Dốc hết sức, giọng nghẹn ngào bật ra một :
“Ba。”
Cơ thể người đàn ông đang ôm tôi khẽ khựng lại。
Hơi thở sát khí quanh anh cũng ngưng trong giây lát。
Tôi cảm nhận được cơ bắp anh căng cứng, như thể chỉ cần một cái hất tay, tôi bị ném 。
Tôi chỉ có thể đánh cược — rằng anh có chút thương hại cho đứa trẻ này。
Rất lâu sau, anh không đẩy tôi ra。
Một bàn tay to rơi xuống tôi,khẽ vỗ nhịp,cứng ngắc nhưng nhẹ nhàng。
“Cũng là một đứa đáng thương。”
Giọng anh trầm, vang ngay bên tai tôi。
“Nhưng đã làm con gái của Phó Từ, thì không được khóc。”
Phó Từ.
Tôi ghi nhớ cái tên ấy。
Tôi lập tức ngừng khóc,chỉ úp mặt trong lòng anh, như một con thú nhỏ tìm được trú ẩn。
Tôi hiểu lời anh —
anh có thể là “ba mới” của tôi,
nhưng với điều kiện tôi phải nghe lời, phải mạnh mẽ。
Phó tiên sinh bế tôi ra khỏi căn trắng。
Ngoài , mấy người mặc blouse trắng nằm la liệt, loang đỏ nền nhà。
Tôi không — ngược lại, chỉ lòng nhẹ bẫng。
Phó tiên sinh bước qua xác họ,giày da dẫm lên vũng , phát ra âm thanh dính nhớp。
Những người theo phía sau im lặng cúi đầu, không dám thở mạnh。
Anh bế tôi lên một chiếc xe màu đen。
Trong xe rất ấm — trái ngược hoàn toàn với vòng tay lạnh của anh。
Một người hầu đưa cho anh tấm chăn sạch,anh nhận lấy,quấn kín người tôi lại, chỉ chừa mỗi cái đầu。
“Về trang viên。”
Chiếc xe lăn bánh,rời xa tòa biệt thự rực rỡ ánh vàng — địa ngục khoác lên bộ mặt thiên đường。
Tôi dựa trong lòng anh,tác dụng của thuốc khiến tôi lơ mơ buồn ngủ,nhưng vẫn cố mở mắt。
Tôi nếu ngủ, khi tỉnh lại, lại nằm trên bàn mổ kia。
Phó tiên sinh dường như nhận ra sự bất an của tôi。
Bàn tay anh vẫn vỗ nhịp đều trên tôi。
“Ngủ 。”
Anh khẽ nói。
“Từ nay không dám động đến con 。”
Giọng anh có một thứ sức mạnh kỳ lạ,khiến tôi thôi hãi, dần chìm vào giấc ngủ sâu。
8.
Tôi ở lại Phó gia。
Mọi thứ ở đây như một giấc mộng xa xỉ:
Giường mềm, quần sạch, thức ăn ngon —
những thứ mà tôi chưa từng có。
Nhưng mỗi , tôi đều tỉnh dậy lúc bốn giờ。
Không ngủ thêm được 。
Tôi nhớ lời mẹ từng nói:
“Trong nhà không nuôi đồ ăn hại,đã là đồ vô dụng thì phải thân phận của 。”
Tôi không thể thành “đồ ăn hại” của Phó tiên sinh。
Thế nên tôi lén rời khỏi ,như thói quen cũ。
Cầm khăn lau tay vịn cầu thang,chùi sàn nhà đến mức soi gương được。
Khi trời hửng ,tôi chạy vào bếp,muốn làm bữa cho Phó tiên sinh。
Nhưng nhìn đống dụng cụ xa lạ, tôi chỉ có thể vụng về bắt chước người hầu —
đun nước, pha một tách trà。
Quản gia phát hiện ra tôi,khuôn mặt ông ta lộ rõ khó xử。
Ông nhìn gương mặt lem luốc và đôi tay nắm chặt giẻ lau của tôi,thở dài một hơi,
quay người báo cho Phó tiên sinh。
Phó tiên sinh ngồi trong ăn, thong thả dùng bữa 。
Tôi đứng bên cạnh, cúi đầu, hai tay siết chặt vạt ,ngay thở cũng khẽ。
Anh nhấp một ngụm trà tôi pha,lông mày khẽ nhíu。
Giây sau, anh đặt chén xuống,vươn tay nắm cổ sau tôi,xách tôi lên như xách một con mèo con。
Ánh mắt anh nghiêm, không có chút đùa cợt nào。
“Làm con gái ta,không phải để học hầu hạ người khác。”
Tôi sững người,ngẩng đầu nhìn anh。
Ánh mắt anh sâu thẳm,tôi ngẩng mặt lên, nói chậm rãi từng chữ:
“Dù khổ thế nào, con cũng không — chỉ xin người đừng bỏ con。”
Anh nhìn trong mắt tôi sự bướng bỉnh và kiên cường。
Rất lâu sau mới buông tay。
“Được。Vậy hãy chứng minh 。”
9.
Từ hôm đó, cuộc sống của tôi bị lấp đầy bởi những khóa học mới。
Không còn lau sàn, rửa bát — mà là lễ nghi, ngôn ngữ, tài chính, võ thuật, cưỡi ngựa…
Phó tiên sinh mời đến những giáo viên giỏi nhất trong từng lĩnh vực,dành cho tôi một chương trình đào tạo đặc biệt。
Tôi như miếng bọt biển khô khát, điên cuồng hấp thụ mọi thứ có thể khiến tôi mạnh mẽ — đủ tư để ở lại。
Giáo viên lễ nghi dùng thước gõ vào tôi, nói:
“Đứng thẳng — đó là bước đầu tiên để thành người có khí chất。”
Huấn luyện viên võ thuật liên tục quật tôi xuống sàn, nói:
“Chỉ khi nắm đấm đủ cứng, người ta mới không bị chà đạp。”
Tôi không kêu đau,không khóc。
Bởi vì, chẳng cơn đau thể xác nào sánh được với nỗi đau mà ba mẹ từng để lại。