Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Thời gian du học kéo dài khoảng năm. Trước khi đi, tôi đã xin ba đưa cha mẹ của Ứng Phù từ phương Bắc về lại Giang Nam, thuê người chăm sóc chu đáo.
Tôi còn bỏ tiền ra giúp người anh của anh ta vượt qua khó khăn trong làm ăn, họ thuận lợi trên con đường kinh doanh.
Là vợ của Ứng Phù, những gì tôi có thể làm… tôi đều đã làm rồi.
chuẩn bị lên đường, ba tôi nhìn tôi lâu.
Ông nói:
“Cho con học từ nhỏ, không phải con chữ, mà con hiểu được lý lẽ cuộc đời.
Thế giới rộng lớn, muôn loài đều có giá trị riêng. Đừng uổng phí một đời.”
Tôi ghi nhớ lời đó trong tim.
Sau khi từ biệt người thân, ánh mắt tôi dừng lại nơi đứa con trai bé bỏng – Vi Trúc – đang được mẹ tôi bế trong lòng.
Thằng bé còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
mẫu tử là máu mủ ruột rà, không dễ gì dứt ra.
Nhưng lời ba nói không sai: đời người là một cánh đồng rộng lớn.
Tôi không thể chỉ là mẹ của ai đó, tôi còn có thể là chính tôi – phần đời rực rỡ của riêng mình.
Quốc gia tôi đến không phải nơi mà Ứng Phù đang học.
Trường đại học tôi trúng tuyển còn danh tiếng lẫy lừng hơn nơi anh ta theo học.
Nhưng chính trong ngôi trường nổi tiếng ấy, tôi lại gặp được người khác thường.
Trong số đó, có một người – hoàn toàn khác biệt.
Cô ấy là một cô gái trẻ, tầm tuổi tôi, nhưng đầy ngạo nghễ và táo bạo.
Tôi đã quen ăn mặc kín đáo, gọn gàng theo Tây phương—váy dài, tay lỡ.
Còn cô ấy, mỗi đồ đều tự tay chỉnh sửa lại: váy dài thành váy , tay thì bỏ, cổ thì khoét sâu.
Đôi chân thon dài, cánh tay mảnh mai, làn da trắng ngần—tất nổi dưới lớp vải đỏ rực, kiêu hãnh mà nổi loạn.
Tôi nói cô ấy rực rỡ, còn người khác thì mỉa mai cô ấy là hư hỏng.
Chuyện đó vốn liên quan gì đến tôi… cho đến một lần cờ.
Tôi nhìn thấy cô ấy túm lấy cổ một người đàn ông, kéo hắn lại gần đến mức mũi gần chạm mũi.
Hơi thở cô phả nhẹ mặt hắn, ánh mắt ngập tràn phong .
Nhưng rồi, giọng cô lạnh lẽo đến rợn người:
“Cút.”
Người đàn ông bị cô đẩy ngã xuống nền đá lạnh cứng, chưa kịp hoàn hồn vì vừa từ “hương sắc mềm mại” rơi xuống đá lạnh vô .
Cô gái ấy cười.
Nét mặt xinh sắc sảo như yêu mị, nhưng đôi mắt lại lạnh đến thấu xương.
Cô dường như nhận ra tôi.
Ánh mắt ấy quét đến, đón lấy cái nhìn của tôi, rồi khóe môi cong lên đầy ngông cuồng, chân mày hất nhẹ như một lời thách thức.
8.
Cô ấy tên là Kim Ỷ, họ Kim.
Bà tôi là người thuộc dòng dõi quý tộc triều trước, nên vừa nghe cái tên ấy, bà đã cô ấy là con nhà ai.
Từ sau lần bị cô ấy phát hiện, tôi bỗng đầu thường xuyên đụng mặt cô ấy.
Ban đầu tôi còn cố né tránh, nhưng vẫn bị chặn đúng lúc sau giờ học.
Tôi không cô ấy muốn gì, trong lòng đầu thấy bất an.
“Cậu sợ tôi à?” – cô ấy khẽ nhếch môi, son đỏ như máu.
Cô lôi tôi một phòng học trống, bốn phía vắng tanh.
Nghĩ đến chuyện trước cô còn vừa quyến rũ vừa hung hãn, tôi không nên che đầu trước hay che chân trước cho an toàn.
“Không hẳn là sợ…” – tôi đáp nhỏ, cố giữ bình tĩnh.
“Không sợ mà dám né ánh mắt tôi? Không sợ mà cứ cố tránh mặt tôi?”
Cô cười nhạt, ánh mắt đầy châm biếm.
“Tôi là ma chắc?”
Yêu ma như cô ấy – tôi thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra miệng.
Cô bất ngờ bóp cằm tôi, ngẩng đầu tôi lên, rồi nghiêng qua nghiêng lại ngắm nghía.
“Tướng mạo thật đấy. Chỉ tiếc là yếu đuối như đóa bạch liên mong manh. Gương mặt thế kia mà đem đi làm đóa hoa nền, phải phí hoài sao?”
Sự ngạo mạn và trêu chọc trong lời nói khiến tôi cũng đầu thấy bực.
Tôi hất tay cô ra, nói dứt khoát:
“Tôi đến đây học, tôi không giống cô.”
“Không giống tôi…”
Cô nhắc lại lời tôi, rồi cười đầy mỉa mai.
“Phải rồi, trường đều tôi là đồ lẳng lơ, làm gì có chuyện tôi đến đây học hành.”
Nghe đến đó, Kim Ỷ hất cằm, ánh mắt lướt qua tôi một lượt:
“Nhìn dạng của cậu, chắc là tiểu thư khuê các, học hành nghiêm túc đúng chuẩn con nhà người ta nhỉ.
Vậy thì—mình thử thi đấu một trận xem sao?”
Cô ấy thẳng thừng đề nghị thi đua thành tích:
Ba môn học, chỉ cần tôi vượt cô ấy ở bất kỳ một môn nào, cô tự nhận thua.
“Nếu tôi thua,” cô nhún vai, “cậu muốn xử sao cũng được.
Còn nếu cậu thua…” – ánh mắt Kim Ỷ từ trên xuống dưới, đầy ẩn ý –
“Buổi dạ trong trường, mặc váy , nhảy một điệu thật nóng bỏng—dám không?”
Tôi mím môi.
Có gì mà không dám?
Tôi luôn học giỏi, lại không muốn dây dưa xung đột cô ấy.
Nếu Kim Ỷ chịu thua, tôi cô ấy xin lỗi tôi trước toàn thầy cô và sinh viên trong trường.
9.
Ba môn thi.
Tôi… thua ba.
Ngày bảng điểm được công bố, Kim Ỷ cười đến rực rỡ.
Nụ cười ấy cứ vang lên không dứt, như một tiếng chuông vọng mãi trong tai tôi.
“Đừng quên đấy nhé—váy , điệu nhảy nóng bỏng.”
Cô ấy cười rạng rỡ như một bông hoa đang nở.
Nhưng đó là loài hoa có độc.
Tối dạ trong trường, tôi vẫn mặc một chiếc váy dài.
bên ngoài trường, tôi không nổi , mà quay đi cũng đành.
Ba đã dạy tôi rằng: quân tử giữ lời.
Anh trai nói: một lời hứa đáng giá nghìn vàng.
Ba… anh … xin lỗi mọi người.
Khi tôi còn đang do dự, một giọng nói vang lên sau lưng:
“ ngây ra đó làm gì?”
Tôi giật mình quay lại, mặt tái nhợt.
Là Kim Ỷ.
Cô ấy lại cười, vừa cười vừa nhìn tôi từ đầu đến chân—nhìn cái váy dài, tay kín mít của tôi như nhìn một trò hề.
“Tôi không phải là người bội hứa,” tôi cắn môi, cố gắng cứng rắn,
“Nhưng tôi đã là người có gia đình, là mẹ, tôi… tôi không thể làm mấy chuyện… như cậu được.”
Ánh mắt Kim Ỷ dần dần lạnh xuống.
Giọng nói cũng trở nên thờ ơ, nhưng không giấu được cái sắc lẻm như dao:
“Tôi không thích theo khuôn khổ. Tôi thích hết mình.”
“Tôi không chuộng tiểu thư khuê các. Tôi thích sự tự do không gò bó.”
“Tôi thích uống rượu, thích nhảy múa, cũng thích trai .”
“Tôi thích được người yêu quý, cũng thích dưới ánh đèn rực rỡ.”
“Tôi mặc ít thật—nhưng tôi không hư hỏng.”
Cô ấy khoanh tay, lặng lẽ nhìn tôi:
“Chỉ vì vẻ ngoài và vài lời đồn, mà cậu đã xem thường một con người.
Tạ Vũ Vi, chuyện giữa tôi và cậu, chưa bao giờ chỉ là vài con điểm trên giấy thi.”
Nói rồi, cô xoay người, sải trường.
Còn tôi— yên dưới gió đêm, bất động.
Chợt nhớ đến câu ba nói trước ngày tôi đi du học:
“Thế gian rộng lớn, vạn vật đều có vẻ riêng, đừng phụ một đời rực rỡ.”
Kim Ỷ… thực ra là một người rực rỡ.
10.
Tôi đợi lâu.
Đến mức chân tê dại, không còn vững, mới thấy Kim Ỷ loạng choạng ra từ trường, mùi rượu phảng phất quanh người.
Tôi chặn cô lại, nghiêm túc cúi đầu xin lỗi.
Kim Ỷ nhìn tôi, ánh mắt nửa cười nửa không:
“Người hiểu lầm và bàn ra tán sau lưng tôi, không một nghìn thì cũng tám trăm, thiếu gì đâu.”
Nói vậy, nhưng cô lại ngẩng đầu khẽ thở ra, nhẹ giọng nói thêm:
“Có điều, chịu trước mặt tôi xin lỗi… thì chỉ có mình cậu.”
Cô nhìn tôi, không nói gì nữa, chỉ khẽ cười—một nụ cười không châm chọc, không kiêu ngạo, chỉ… người.
Từ sau đó, tôi và Kim Ỷ dần thân thiết.
Càng tiếp xúc, tôi càng thấy xấu hổ vì những phán xét ban đầu của mình.
Kim Ỷ không giống như vẻ ngoài.
Hoặc đúng hơn—cô ấy chính là như vẻ ngoài của mình: vừa xinh , vừa sắc sảo, vừa mạnh mẽ.
Cô ấy đặc biệt không hài lòng gu ăn mặc “nề nếp khuê các” của tôi.
lần “tẩy não”, cuối cùng tôi cũng lấy kéo, cẩn thận váy một chút.
Kim Ỷ nhìn thấy, suýt cười:
“Trời ơi, có đúng một phân à? cậu dùng móng tay đo hả? thêm một tấc nữa cũng lộ mông đâu!”
Không chỉ không hài lòng váy của tôi, Kim Ỷ còn… không vừa mắt mái tóc dài của tôi nữa.
Sau lần thuyết phục, năn nỉ rồi càm ràm không dứt, cuối cùng tôi cũng chịu tóc một chút.
Lúc cô ấy đi vắng, tôi lén kéo rèm lại, trước gương… cuộn tóc thành lọn.
Kim Ỷ nói tôi tuy học trường mới, tiếp xúc tư tưởng tiến , nhưng trong xương cốt vẫn bị ràng buộc bởi nền nếp cũ.
Váy và tóc xoăn—chỉ là đầu tiên.
Những tiếp theo— , ba, bốn, năm…
Tôi bị cô ấy kéo đi, đẩy đi, bị lôi một thế giới mới lúc nào không hay.
Nửa năm sau, tôi những thay đổi hoàn toàn diện mạo, mà còn bị “dụ dỗ” làm vô số việc mà trước đây tôi chưa làm, thậm chí không dám nghĩ đến.
Tôi viết thư kể hết mọi chuyện cho gia đình, tưởng rằng ba và anh trai giận, trách móc.
Nhưng không—trong thư hồi âm, ba và anh chỉ nhẹ nhàng căn dặn:
“Hãy quý trọng bạn Kim Ỷ.
Ở thời cuộc này, một người như cô ấy—là một huyền thoại.”
Khi thời hạn du học kết thúc, lúc sắp sửa trở về nước, người tôi không nỡ xa nhất… chính là cô ấy.
Kim Ỷ, vẫn luôn là người phóng khoáng hơn tôi .
ấy, đứa ngồi trên đỉnh tháp chuông của trường.
Cô rút ra một điếu thuốc mảnh, vừa hút vừa cười khẽ:
“Lần đầu gặp cậu, tôi chỉ thấy… cậu . Nhưng cũng chỉ là thôi.”
“Nói năng, cử chỉ, chút một như thể được đo bằng thước—cứng nhắc, nhàm chán đến phát ngán.”
“Nhưng rồi, cậu lại có gì đó… khác biệt.
đó, mọi người sau lưng gọi tôi là hư hỏng, chỉ có cậu—nói tôi là người rực rỡ.”
“Câu đó, tôi nghe thấy rồi.”
“Cũng từ lúc đó, tôi đầu ý đến cậu.
Nhìn đi nhìn lại, tôi nghĩ… có lẽ chúng ta cùng một người.
Chỉ là tôi cứng cỏi, còn cậu dịu dàng.
Nhưng thế nào đi nữa, tôi đã không nhìn lầm người.”
Cô dập tắt điếu thuốc, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Mai cậu về nước.”
“Tôi chỉ mong cậu, từ nay đúng lòng mình.
Chỉ mong cậu… đừng quên người tri kỷ này.”
Tôi nhẹ tựa lưng cô, ngẩng đầu nhìn ánh trăng vằng vặc giữa trời.
“Không quên tri kỷ.
có ngày… gặp lại.”