Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Quý Thiều Xuyên là cái thá gì. Tôi sẽ thuê riêng ta cho chim bồ câu leo cây ở Sơn Hải Quan, nếu chưa thì không được cơm!
tiếc, Lê Du Du không là nàng tiên cá. Ngay cả món cá khô nhỏ mua cho mèo hoang, cũng tiết kiệm từ tiền tiêu vặt. Nhưng Lê Du Du là một sinh vật hai chân giữ chữ tín, dù bị Quý Thiều Xuyên cho leo cây, cũng sẽ không lừa dối lũ mèo con.
Thế là tôi một mình đến vườn sau, kinh ngạc phát hiện ra, con mèo hoang tôi thường cho sinh con bỏ , lũ mèo con đói meo meo. Nhưng nhỏ như vậy, chắc chắn không thể nuốt được cá khô.
Tôi đành mua sữa dê và pate, nhưng tiền túi lại eo hẹp, buộc tìm Quý Thiều Xuyên vay tiền.
Tôi phân biệt được nặng nhẹ, lúc người ta đánh bóng, không được ngắt lời.
Vì vậy, tôi bế con mèo con mút tôi như núm vú giả, ngồi trên khán đài, ngoan ngoãn chờ ta đánh xong.
Sau lưng lại truyền đến tiếng xì xào quen thuộc:
“Sao Lê Du Du cũng ở ? không thấy mất mặt sao?”
“Chắc chắn là đến xem Quý Thiều Xuyên , nhưng thể thao của ta kém như vậy, căn bản không thể chơi cùng các bạn nam.”
“Vậy ấy nhìn Quý Thiều Xuyên nhiệt tình với Diệp Nguyệt như vậy, chắc khó lắm nhỉ.”
Oan gia ngõ hẹp. Hóa ra mấy đứa lắm mồm các cậu không vệ sinh, mà là chạy đến xem họ đánh bóng. Ngoài trời không có điều hòa, lại đông người, gần như tất cả mọi người đều mặt đỏ bừng, tôi vội vàng che mặt mình xoa xoa.
Không được nóng! người khác lại nói mày vội vàng dán vào của người ta!
Nhưng nhìn thấy các cầu thủ đầm đìa mồ hôi trên sân, tôi lại yên tâm. Tôi dám cá là, ở không có một ai có cái cả!!
Không đúng, thật có một người. Dáng người ấy cao ráo, động tác linh hoạt. Bước rổ nhẹ nhàng vô cùng, né tránh động tác đập nhiệt tình của Quý Thiều Xuyên cũng rất mượt mà.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng cao ráo của Diệp Nguyệt thon dài duyên dáng, chạy trông như một con nai con khỏe khoắn.
Thu hút chú ý của tất cả mọi người. Kết thúc hiệp đấu, mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi, trán của Diệp
Nguyệt cũng rịn ra giọt mồ hôi nhỏ.
Gò má ấy ửng hồng có một vẻ đẹp tràn đầy sức sống, ngay cả tôi cũng nhìn đến mê mẩn. Diệp Nguyệt xứng là hoa khôi, hơn nữa ấy không chỉ xinh đẹp, thành tích học tập cũng không tệ, thể thao lại giỏi, đặc biệt là giỏi các loại bóng:
Bóng rổ, bóng đá, bóng chuyền, bóng bàn…
Và cả né tránh cú ném thẳng của “cẩu liếm”.
Khoác vai, đưa nước, ôm, huýt sáo…
hành động “liếm cẩu” này của Quý Thiều Xuyên, đều bị Diệp Nguyệt hoàn toàn phớt lờ. Vì vậy mặt ta ngày nóng, nhưng làm thế nào cũng không thể dán vào cái như Nam Cực của Diệp Nguyệt. Dù thắng lợi rõ ràng, không khí trở nên gượng gạo.
Dưới sân vang tiếng xì xào, lúc này, mấy đứa nhiều chuyện lúc trước lại im lặng. Tôi rất muốn túm vai họ lắc điên cuồng: Nhìn cho rõ , cái gì mới gọi là mặt nóng dán của người khác!
Chỉ tiếc, tôi bế mèo nên không tiện, nó còn mút ngón tôi đau điếng. Nhìn một cái, ôi trời, sắp chảy máu .
Tôi “sì ha sì ha” vội vàng rút ra, ai ngờ mắt người khác, lại thành:
“Chậc, ta sao lại khóc nữa ?”
“Nhìn người mình thích ‘liếm’ người khác, lại còn bị xem thường, ai mà nổi!”
Không đến mức , thật không đến mức . Mặc dù ngón tôi khó , nhưng lại khá thoải mái.
Tiếng còi vang , đội của tôi thắng. Người thực khó hoàn toàn sụp đổ. ta đảo mắt một lượt trên khán đài, vô số người qua đường xem trò cười, phát hiện ra bóng dáng tôi, giọng to như chuông đồng:
“Lê Du Du, qua !”
Mày gọi chó đấy à? Nhưng tôi lon ton tới. Không còn cách nào, ai có tiền người là bố. Vì cho mèo con một tương lai hạnh phúc, vì cứu lấy ngón sắp sưng thành củ cải của tôi, ta đóng vai cháu trai.
Các thành viên đội tuyển không thiếu nhân vật nổi bật, vừa kết thúc trận đấu, có fan hâm mộ ùa đưa nước.
Lấy Diệp Nguyệt làm trung tâm, vây kín ba lớp ba lớp ngoài, ngay cả các bà, các bác hay giành nhau mua trứng gà cũng không chen vào được.
Quý Thiều Xuyên nhìn nam sinh ra sức lấy hoa khôi, vẻ mặt khó :
“Có nước không?”
Tôi vội vàng đưa ra lon Coca-Cola mua sẵn, thái độ rất nịnh hót, khiến người ta khinh thường:
“Không đường, ướp , loại thích nhất.”
Nhưng nếu lon Coca ba tệ có thể đổi lấy túi thức cho mèo hai mươi tệ, thì vai cháu trai này đóng cũng .
Nuôi con mới hiểu cha mẹ, mẹ ơi, con ngộ ra .
Quý Thiều Xuyên uống ừng ực nước giải khát, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một chút:
“Du Du, là em tốt nhất.”
“ lẽ nên vậy, lẽ nên vậy.”
Tôi cười ngoan ngoãn, không còn cách nào, làm cháu người ta mà, thực ra cũng giống như làm “liếm cẩu”, không thể quá giữ thể diện. Chàng trai trẻ giờ chưa ngộ ra đủ. Không nỡ bỏ con thì không bắt được sói, không bỏ được sĩ diện thì không theo đuổi được hoa khôi. Hơn nữa cho dù có nhìn xuyên cả mắt, nữ thần bị bức tường người chặn kín cũng không thể nhìn thấy ta đâu.
“Cái , em có chuyện muốn nói với …”
Chuyện đại cả đời của bạn thuở nhỏ cố nhiên là quan trọng, nhưng cái bụng đói của con lại cấp bách.
Con mèo con tôi kêu meo meo đòi , gọi đến mức tôi vô cùng đau .
Trời ơi, thầy giáo ta Tử Hàm sao chưa được gì! Nhất định là mẹ nuôi hoang dã này của nó chưa đủ nỗ lực.