Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Ta cất giọng nhỏ nhẹ đáp:
“Phòng rất tốt, tạ ơn bệ .”
Bùi Lang bước chậm bước, ánh mắt dừng lại nơi bàn thư, nơi có một tờ giấy đặt hờ hững.
Đó là nét ta luyện rảnh rỗi, tùy hứng viết dòng, chẳng thể xem là xuất sắc.
như từng , chữ của ta viết chẳng khác chó gặm, vào chỉ chướng mắt.
Bùi Lang lại chăm chú quan sát.
Gò má ta bất giác nóng lên, vội bước tới, cuộn tờ giấy lại giấu đi.
“Chỉ là tiện tay luyện chữ, viết chẳng sao, e làm bẩn mắt bệ .”
Bàn tay khô ráo mà ấm áp của Bùi Lang nhẹ nắm cổ tay ta, giọng ôn hòa mang tiếng cười khe :
“Dù là tùy ý mà viết, mực thấm , nét lưu loát, chữ mềm mại thanh tú, lại có cốt cách riêng.”
“Trẫm thấy… là viết rất tốt.”
Đầu ngón tay ta vô thức siết chặt lại.
Chưa từng có ai từng khen ta như vậy.
Năm năm sống Trung Nguyên, ta luôn bị chê cười là chẳng thông thi thư, chẳng hiểu cầm kỳ, cử chỉ thô lậu, không hợp với lễ nghi.
Mỗi lần yến tiệc, ta là trò cười của mọi .
Về sau, chê mất mặt, dứt khoát không đưa ta nữa.
Vậy mà Bùi Lang lại chữ của ta viết rất đẹp?
Hắn… dường như không giống đồn, là tàn nhẫn quái gở, tính khí bất thường.
Ta sững Bùi Lang trước mắt.
Bàn tay hắn đang nắm cổ tay ta, mơ hồ mà như hữu ý, trượt lên mu bàn tay, mang ý vị trêu chọc.
Hắn cầm một cây giá, đặt vào tay ta, rồi bước đến đứng phía sau.
Từ ngoài vào, cứ như thể hắn đang nhẹ nhàng ôm trọn ta trong lòng.
thực tế, hắn vô cùng giữ lễ, chỉ chạm vào vạt áo.
Dù ta đã từng trải qua chuyện phu thê, trong tình cảnh này, tim vẫn đập loạn như trống trận.
Bùi Lang dường như không nhận sự cứng ngắc trong cơ thể ta.
Hắn cất giọng trầm thấp:
“Nếu viết như này… chữ của công chúa sẽ càng xinh đẹp.”
Bàn tay hai chồng lên nhau, cùng giấy, mực rơi từng nét mềm mại.
Cho đến trời sẩm tối, thái giám ngoài cửa mới lên tiếng nhắc:
“Bệ , trời đã tối, nên hồi rồi ạ.”
Bùi Lang ấy mới dặn dò , rồi rời đi.
Đêm ấy…
Ta đã mộng thấy hắn.
15
Trong mộng, cửa sổ hé một , mầm cây đầu xuân đung đưa che khuất mái hiên, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu rọi vào trong.
án thư, giấy trắng rơi tán loạn.
Bùi Lang y phục đã cởi quá , áo choàng lỏng lẻo rủ xuống ngang bụng, để lộ làn da trắng mịn mảnh mai.
Hắn nằm tựa vào bàn, dáng lười biếng mà dụ hoặc.
Ta cầm trong tay, lòng bàn tay mạnh mẽ của hắn giữ cổ tay ta, kéo ta sát lại gần.
Ngòi vô tình chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc trắng trẻo của hắn, để lại một vết mực nhòe.
Ta hoảng loạn đến cực độ, vội muốn lùi về sau.
lực tay hắn quá mạnh, ta không thể nhúc nhích được chút .
Toàn thân nổi da gà, chỉ có thể mở to mắt, hắn từng chút từng chút tiến lại gần mình, ánh mắt mê luyến, nguy hiểm.
Hắn ghé sát bên tai ta, giọng mang hơi thở nóng rực, từng chữ từng rõ ràng:
“Nếu viết đây…”
“Chữ của công chúa… sẽ càng đẹp.”
Cảnh mộng đột ngột vỡ tan.
Ta bừng tỉnh, bật dậy ngồi giường, thở dốc không ngừng.
Trong lòng chỉ còn tiếng kêu than rối loạn.
Ta lại vì một nam nhân chỉ mới gặp được mấy lần, lại còn nhỏ hơn ta năm tuổi…
Mà mộng… xuân… với hắn!
Cách ngày đại hôn còn hôm nữa.
Những ngày này, ta lại hành , đóng cửa không ngoài bước.
Nghe tỳ nữ , đã lần tới cầu kiến, bị cản trở không được vào.
Tối qua, hắn thậm chí còn quỳ trước cửa suốt một đêm, chỉ cầu được gặp ta một lần.
Mãi đến thiếp thất của hắn Tô Uyển Nương bị đau tức , hắn mới chịu rời đi.
Nghe đến ba chữ “đau tức ”, ta không nhịn được bật cười .
Tô Uyển Nương ấy mà… xưa nay vốn hay “tức ”.
Lúc ta còn phủ, mỗi và ta cùng một phòng, thì bên kia nàng ta lại “tức ”.
Đến cả Hỉ Nhi nàng đang diễn trò.
Vậy mà lần tin, còn coi là chuyện tất nhiên.
Nghĩ đến đây, ta lại chợt nhớ đến hậu của Bùi Lang.
Nghe hậu của Bùi Lang nhân số không nhiều, vị trí Hoàng hậu luôn để trống.
Từ đăng cơ đến nay, Bùi Lang chỉ mở một lần tuyển tú vào năm đầu tiên.
được lưu lại, là những thứ nữ không được sủng ái trong gia tộc.
không rõ, những ấy có dễ sống chung hay không.
Tâm trí ta rối ren trăm mối.
Chẳng bao lâu, ngày đại hôn đã tới.
16
Có lẽ để giữ thể diện cho Mạc Bắc Thập Lục bộ.
Hôn lễ của ta và Bùi Lang được cử hành nghi thức tối cao của Yến triều, thậm chí còn vượt quá tiêu chuẩn phong hậu.
Kỳ trân dị bảo, gấm vóc lụa là, nhiều không kể xiết.
Thiên đại xá, toàn quốc vui mừng ba ngày liền.
Tại điện Càn Thanh, ta vận hỷ phục, bất an ngồi giường tân hôn.
Dẫu đã từng trải qua một lần xuất giá, chẳng hiểu sao lần này lòng ta vẫn bối rối đến không yên.
Lúc thì nghĩ, lát nữa nên mở cho phải.
Lúc lại nhớ đến chuyện Bùi Lang từ nhỏ thân thể yếu ớt, đoán chừng phương diện kia e là không đảm đương được, liệu lát nữa ta có nên chừa cho hắn chút thể diện chăng.
Chưa đợi ta nghĩ xong đầu đuôi, Bùi Lang đã bước vào tẩm .
Thần sắc hắn phảng phất men say, da vốn trắng, lại gò má ửng hồng vì rượu, càng tăng phần tuấn tú mê .
Hắn nheo mắt, ánh vương ý say mà chăm chú dừng ta.
Có lẽ vì uống quá nhiều, bước chân hắn loạng choạng, thôi biết sắp ngã.
Ta vội vàng đứng dậy đỡ hắn.
“Bệ !”
Bùi Lang thuận ôm vòng eo ta.
Ta không đỡ nổi sức nặng của hắn, kinh hô một tiếng, mất thăng bằng ngã ngửa sau.
Cả hai cùng ngã xuống giường.