Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bùi Lang đè người ta, đầu gối nơi hõm cổ ta, nhẹ nhàng cọ cọ như con mèo nhỏ.
Lưng ta tê rần, khẽ run , cất tiếng gọi hắn với giọng mềm như nước:
“ hạ…”
Bùi Lang thầm đáp, giọng khàn mang theo men rượu, nghe vừa ngoan ngoãn mềm mại:
“ đừng sợ, trẫm… sẽ không làm gì cả.”
Nghe câu ấy, ta sững người thoáng.
Hôm nay chẳng là ngày đại hôn của chúng ta sao? Cần gì giữ lễ đến thế?
Thật … không không thể.
Dù sao Bùi Lang rất tuấn tú.
Ta còn đang do dự, định mở miệng, đã nghe hắn tiếp:
“ lòng , hiện có vị trí dành cho trẫm, đúng không?”
Câu ấy không đầu không đuôi, ta ngẩn chẳng hiểu gì.
“Ta thể buông bỏ Hoắc Anh… nhưng trẫm nguyện chờ đợi. nhiêu năm , trẫm có thể đợi đến hôm nay.”
Bùi Lang từ tốn ngẩng đầu, đôi đen thẫm ánh tia sáng u tĩnh, đuôi ửng hồng vì rượu, người chẳng khỏi động lòng.
“Điều trẫm muốn, là chân tâm của mà thôi.”
Hắn rúc vào hõm cổ ta, giọng thầm như đang mộng mị, nhẹ nhàng lặp lời mình.
Mà lúc này, tâm trí ta đã bị mấy chữ hắn vừa hút chặt: nhiêu năm .
Cảm giác bất thường lòng, lúc dày đặc.
“ nhiêu năm đợi được là có ý gì?”
Bùi Lang khẽ nhắm , không đáp lời ta.
“ hạ, đừng ngủ vội… cái gì mà nhiêu năm?”
Hô hấp của hắn dần trầm ổn, hiển nhiên đã chìm vào giấc ngủ.
Ta khẽ thở dài.
Nỗi nghi hoặc lòng, mãi chẳng thể xua tan.
17
Sáng hôm sau tỉnh giấc, Bùi Lang đã không còn ở bên.
Ta cung nữ bên cạnh:
“ hạ đâu ?”
“Hồi bẩm , sáng sớm Hoắc tướng quân có việc cầu kiến, hạ đã đến xử lý chính sự.”
Hoắc Anh?
Mấy năm trước, hắn vứt bỏ ta như giày cũ, cho rằng ta không gì sánh được với Tô Uyển .
Ta thành toàn như hắn mong muốn, để hắn và nàng ta bên nhau, bản thân rút khỏi cuộc đời hắn không chút vướng bận.
Vậy mà giờ, hắn hết lần này đến lần khác dây dưa không dứt.
Rốt cuộc là có ý gì?
nghĩ bực bội, ta bất chấp thái giám ngăn cản, xốc váy đi thẳng đến ngự thư phòng.
Vừa đến cửa, liền nghe thấy tiếng đối thoại vọng từ bên .
“Trẫm nghe , từng đứng chờ trước hành cung suốt mấy ngày, Hoắc Anh lá gan của lớn thật.”
“Thần hành vi thất lễ, nguyện chịu bất cứ trách phạt nào. Nhưng xin hạ cho thần câu.”
“Tam , có chính là thê tử đã mất tích của thần Diệp Tây?”
“Ba năm trước, hồi Mạc Bắc… có có sự tương trợ của hạ hay không?”
Ta lặng lẽ vòng phía sau, ghé qua khe cửa sổ mà vào .
Bùi Lang ngồi tựa vào lưng ghế rồng, thần sắc ung dung thong thả.
Lông mày đuôi mang theo nét lạnh nhạt, đối diện câu ép bức của Hoắc Anh mà không hề có lấy nửa phần bối rối.
Đốt ngón tay trắng bệch, từng chút gõ nhẹ tay vịn ghế rồng.
người bất giác thấy căng thẳng.
Hoắc Anh quỳ trên mặt đất, hàm răng nghiến chặt, ánh gắt gao thẳng vào Bùi Lang, rõ ràng mang dáng vẻ nếu không chân tướng quyết không buông bỏ.
Không đã qua lâu, Bùi Lang mới thong thả mở miệng:
“Nàng là quý phi của trẫm Hạ Lan Nhã Tây.”
“Hoắc Anh, đã vượt quá giới hạn .”
Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Anh thêm nôn nóng.
Hắn há miệng, định thêm điều gì nữa
đã bị Bùi Lang ngắt lời.
“Gần đây, Du vương ở phương Nam không được yên phận.”
“Trẫm lệnh cho Phạm tướng quân làm chủ soái, làm phó tướng, suất lĩnh hai vạn binh mã, chinh phạt phương Nam.”
“ tháng sau, xuất phát.”
“Lui xuống đi.”
Bùi Lang lạnh lùng ném bản tấu tay xuống trước mặt Hoắc Anh.
Hoắc Anh và Bùi Lang quen đã lâu.
Tự nhiên hiểu rõ đây là lúc thiên tử đã nổi giận.
Lời định xoay vòng vài lượt nơi đầu lưỡi, cuối cùng đành nuốt ngược trở vào.
Cổ cứng ngắc, hắn cúi người nhặt bản tấu, giơ cao khỏi đầu.
“Thần… tuân .”
18
Từ đó về sau, suốt nửa tháng trời, Bùi Lang gần như đêm nào nghỉ tẩm cung của ta.
Luận thi, giảng văn, chuyện thoại bản…
là không hề động phòng.
Ban đầu ta nghĩ, Bùi Lang mỗi đêm đều ở chỗ ta, hẳn sẽ hậu cung dấy sóng gió.
Nào ngờ hậu cung yên ắng như nước.
Thậm chí mỗi lần gặp mặt các phi tần, ai nấy đều tươi cười thân thiện, vô cùng lễ độ.
Thật là… kỳ quái đến mức người rợn tóc gáy.
Hôm nay, hậu cung kết hợp cùng mệnh phụ triều đình tổ chức yến hội thưởng hoa.
Nửa buổi yến tiệc đã qua, ta và Kính tần của Trường Lạc cung mới chậm rãi đến nơi.
kịp bước vào đại điện, đã nghe từ hành lang dài phía trước vọng đến tiếng trò chuyện của vài nữ quyến.
“Tô Uyển , đã ba năm , chủ mẫu nhà có tin tức gì sao?”
“ đó, tướng quân tìm nàng suốt ba năm, mà không chủ mẫu rốt cuộc đã đi đâu… đều là do ta không tốt, nếu ta không vào phủ, chủ mẫu sẽ không bỏ đi.”
Nghe giọng quen thuộc ấy, bước chân ta bỗng khựng .
Ta quay đầu về phía hành lang.
Giữa đình nghỉ mát, vài vị phu nhân phục sức quý giá đang trò chuyện vui vẻ.
ánh , ta liền nhận người ba năm gặp Tô Uyển .