Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

C1

 1  

Mẹ nói tôi là đứa trẻ được nhặt từ thùng rác.  

Lòng tôi đau quặn, nhưng cũng chợt hiểu ra.  

Thảo nào vào mỗi dịp lễ Tết, chỉ anh trai có quần áo mới, còn tôi luôn phải mặc đồ cũ của anh.  

Thảo nào bánh sữa, nước cam hay Wahaha họ hàng mang đến hầu như chẳng bao giờ dành cho tôi.  

Thảo nào anh trai có thể chạy khắp làng chơi đùa, còn tôi phải kê ghế rửa bát, giặt quần áo, nấu cơm, nhặt rau.  

Thảo nào mỗi lần xích mích với anh, mẹ luôn bảo: “Anh con là con trai, con đánh không lại thì sao cứ trêu anh?”  

Tôi không phải con ruột, đương nhiên không nhận được tình yêu như nhau.  

Trong làng, ngoài tôi ra, còn có Sả Sả cũng là đứa nhặt về.  

Nghe nói ban đầu cô chú Triệu đối với chị ấy cũng tốt, nhưng chẳng bao lâu họ sinh thêm một đứa bé trai

Thế là Sả Sả trở thành kẻ thừa.  

Ngủ trong nhà kho dột nát, phải làm vô số việc nhà.  

Gầy trơ xương, chưa bao giờ được no bụng.  

Hễ em khóc, cô Triệu liền quát mắng Sả Sả.  

Dùng chổi tre quất lên người chị ấy những vệt m.á.u đỏ lòm.  

Dù vậy, cô Triệu vẫn thường rêu rao:  

“Nếu không phải tôi nhặt nó về, nó đã ch/ết từ lâu rồi.”  

“Tôi quá tốt bụng, chứ ai rảnh nuôi nó tốn cơm, sớm đã vứt đi rồi.”  

Sả Sả gầy gò, cô Triệu cạo tóc ngắn cũn cho tiện, lại luôn mặc quần áo rộng thùng thình.  

Trong làng chẳng có đứa trẻ nào chịu chơi với chị ấy.

Hôm đó tôi lên núi cắt cỏ, gặp chị ấy khóc thút thít trong miếu thổ địa đổ nát.  

Một đứa trẻ không được yêu thương, đến khóc cũng không dám to tiếng.  

Co rúm thành cục nhỏ, vai run lên từng hồi.  

Áo sau chị ấy rách toạc, những vệt m.á.u đỏ ngoằn ngoèo trên da trắng bệch như giun đất.  

Tôi như bị ma đưa lối, bước đến đưa ra viên đường phèn nhỏ gói trong giấy vụn mà bản thân cũng chẳng nỡ ăn.  

“Cho chị này, chị đừng khóc nữa.”  

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên sườn đồi.  

Gió thu luồn qua những đám cỏ cao thấp, thổi bay mép áo cũ kỹ của hai đứa.  

Chị ấy hỏi tôi:  

“Liệu bố mẹ ruột của chúng ta có thực sự giàu có không? Liệu họ có đang tìm chúng ta không?”

Tôi cũng từng mơ.  

Mơ mình là công chúa trong truyện cổ tích, chỉ là lạc xuống trần gian.  

Rồi một ngày, tôi sẽ trở về lâu đài, khoác váy công chúa và đi đôi giày pha lê.  

Nhưng mơ mãi cũng chỉ là mơ…  

Tôi cúi đầu nghịch đám kiến dưới chân, thì thào: “Không đâu, nếu có thật thì sao họ lại bỏ rơi chúng ta ngay từ đầu?”  

Sả Sả biết bí mật tôi cũng là đứa nhặt về.  

Nhưng chị ấy hứa sẽ không bao giờ tiết lộ.  

Chúng tôi trở thành bạn, nhưng tôi không dám công khai tìm chị ấy chơi.  

Tôi sợ đối mặt với tiếng cười nhạo và sự xa lánh của lũ trẻ khác.  

Tôi lén lấy cây bút cũ của anh trai đưa cho Sả Sả.  

Dù sao anh cũng có nhiều bút, chẳng để ý đâu.  

Chị ấy trèo lên cây cao hái dâu tằm cho tôi.  

Tôi đào củ khoai lang to nhất trong vườn đưa chị ấy ăn.  

Chị ấy giấu những quả cam xanh chua xót vào túi mang cho tôi.  

Nhiều lúc, chúng tôi thường hay tưởng tượng, hai người chính là chị em ruột, bố mẹ là người giàu nhất huyện.  

Chúng tôi khao khát thoát khỏi ngôi làng nhỏ này, đến Bắc Kinh, Thượng Hải như trên tivi.  

Đôi khi chị ấy nói với tôi: “Hiểu Hà, thực ra em may mắn hơn chị đấy.”  

Chị ấy nói không sai.  

Canh gà, anh trai ăn đùi, tôi được cánh.  

Tiền tiêu vặt anh năm hào, tôi cũng có một hào.  

Khi tôi ốm ho, mẹ dù không lo lắng như lúc anh trai bệnh, nhưng nếu cả tháng không khỏi, bà vẫn dẫn tôi đến thầy lang tiêm mông.  

Nhưng tôi vẫn không dám làm nũng, cũng chẳng đòi hỏi gì quá đáng.  

Mẹ thường tự hào nói với mọi người: “Con bé Hiểu Hà nhà tôi biết điều lắm…”  

Bởi vì tôi sợ bị vứt bỏ.  

Nên tôi phải ngoan.  

Tôi không muốn thành đứa trẻ hoang không cha mẹ.  

Lúc đó, bữa nào tôi cũng no, bụng căng tròn như ếch.  

Nhưng dù cơ thể đầy đặn, lòng vẫn luôn trống rỗng.  

Sau này lớn lên mới hiểu.  

No đủ là thể xác, trống rỗng là tâm hồn.  

Vì không được nuôi dưỡng trong tình yêu thương, nên tôi cảm thấy mình như cánh diều đứt dây.  

Chông chênh.  

Một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn tôi đến nơi vô định.  

Anh trai hơn tôi ba tuổi, rất hay bắt nạt tôi.  

Nhưng anh thông minh, bài học đọc vài lần là thuộc.  

Thường xuyên đứng nhất lớp.  

Hồi đó, người học giỏi luôn có một hào quang kỳ lạ, khiến người khác muốn gần gũi và ngưỡng mộ.  

Tôi vẫn chưa hiểu ra.  

Bản thân tôi vốn là đứa con gái không được coi trọng, lại còn vụng về.  

Sự xuất sắc của anh trai, là ánh hào quang.  

Nhưng đối với tôi, lại là lưỡi d.a.o sắc.  

Mùa hè trước khi vào lớp một, trong sân vườn đổ nát tiếng ếch kêu râm ran, anh trai dạy tôi đếm từ một đến một trăm.  

Mỗi lần đến mốc ba mươi, bốn mươi, tôi lại quay ngược lại.  

Anh bực bội: “Con lợn còn không ngu như mày!”  

Vào học, bài tập cô giao tôi thường không biết làm.  

Hỏi anh trai, anh nhăn mặt: “Đừng làm phiền tao!”  

Bố cũng không kiên nhẫn: “Sao con cái gì cũng không biết, đi học trên lớp tai dùng để hứng muỗi à?”

Cần cù bù thông minh, tôi học đến tận khuya.  

Mẹ nhìn tôi cũng thở dài:  

“Thôi, có lẽ con không hợp học hành.  

Cũng tốt, nhà nghèo, nuôi không nổi hai đứa đi học.  

Con học hết cấp hai là có thể đi làm phụ nuôi anh trai.”  

3  

Mỗi dịp Tết, họ hàng luôn khen anh trai thông minh, bảo bố mẹ chỉ cần lo cho anh học hành đến nơi đến chốn, sau này sẽ được nhờ.  

Thỉnh thoảng họ cũng hỏi điểm của tôi.  

Nghe xong, họ chỉ cười: “Cũng tốt, Hiểu Hà sau này học xong cấp hai có thể phụ giúp anh trai.”  

“Con gái mà, lấy được chồng tốt mới là quan trọng.”  

Giờ nghe lại, những lời này thật đáng giận.  

Tại sao phải hy sinh tương lai của một đứa trẻ để nuôi đứa khác?  

NNhưng vào thời đó, chuyện này cũng bình thường.  

Những nhà ở nông thôn tài nguyên có hạn.  

Nhiều cô gái thông minh phải nhường đường cho anh trai, em trai.  

Huống chi tôi vốn dốt nát, lại không phải con ruột, đương nhiên chỉ là tấm đệm cho cuộc đời anh trai.  

Cứ thế, tôi lớn lên trong mơ hồ, đến năm mười tuổi.  

Mẹ từng hứa, khi tôi lên mười, sẽ cho tôi một sinh nhật riêng, mua cho tôi một chiếc váy bánh kem màu hồng.  

Hôm đó, khi tôi thức dậy, bố mẹ và anh trai đã đi đâu mất.  

Có lẽ họ đi mua váy cho tôi.  

Tôi đến trường sớm nhận phiếu điểm cuối kỳ.  

Hạng mười.  

Lần đầu tiên tôi lọt vào top mười của lớp.  

Không chỉ vậy, tôi còn đoạt giải ba cuộc thi viết văn toàn huyện.  

Phần thưởng là một cuốn vở.  

Mọi thứ đều hoàn hảo.  

Trên đường về làng, tôi gặp Đại Nha và đám bạn. Cậu ta vòng tay qua vai tôi:  

“Hiểu Đệ Hiểu Đệ, xuống sông mò trai không?”  

Tôi giật tay ra: “Không đi! Tao đã bảo đừng gọi tao là Hiểu Đệ nữa!”  

Đại Nha cười: “Mày đừng mặc quần áo cũ của anh trai, thử mặc váy đi, tao sẽ không gọi mày là đệ đệ nữa.”  

Mấy đứa khác cũng cười theo.  

Tôi tức giận: “Mặc thì mặc, mẹ tao hứa hôm nay sẽ mua cho tao, chúng mày cứ đợi mà xem!”  

Tôi mong chờ sinh nhật đầu tiên được tổ chức riêng cho mình.  

Mơ tưởng mặc chiếc váy hồng đi khắp làng, nói với Đại Nha: “Nhìn đi, tao mặc váy này!”  

Tôi đợi từ sáng đến tối.  

Cuối cùng, bố mẹ và anh trai cũng về.  

Họ vui mừng khôn xiết, xách theo túi lớn, hào hứng nói:  

“Hiểu Hà, anh trai con hôm nay thi đậu vào trường tư Nam Thành rồi!”  

“Vào được Nam Thành, coi như một chân đã bước vào trường nhất…”  

Tôi không nghe kỹ, tay lục lọi trong túi.  

Hy vọng tìm thấy màu hồng.  

Nhưng lật đi lật lại, toàn là quần áo mới, giày mới, tất mới và sách bài tập cho anh trai.  

Tôi ngẩng đầu hỏi mẹ: “Váy của con đâu?”  

“Váy gì?”  

Giọng tôi nghẹn ngào: “Hôm nay sinh nhật con, mẹ hứa mua váy cho con mà.”  

“Váy của con, váy của con đâu rồi?”  

Mẹ chợt nhớ:  

“Ôi, mẹ quên mất.  

Ở nông thôn mặc váy làm gì, dễ bẩn lại vướng víu.  

Anh trai con có cái áo năm ngoái mua hơi nhỏ, lát mẹ lấy cho con.  

Còn mới, chưa mặc lần nào.  

Mấy hôm nữa sinh nhật anh trai, như mọi năm hai đứa ăn chung nhé, mẹ sẽ g.i.ế.c gà.”  

4  

Đáng lẽ tôi không nên hy vọng.  

Là con nuôi, càng không có tư cách giận dữ.  

Nhưng bao nỗi tủi thân bị lờ đi trước đây, giờ ào ạt dâng lên.  

Như sóng biển cuồn cuộn, đập vào bức tường lý trí của tôi.  

Tôi hét lên với mẹ:  

“Con không muốn! Mẹ hứa cho con sinh nhật riêng mà!”  

“Mẹ hứa mua váy cho con, sao không giữ lời?”  

“Mẹ luôn thế, luôn quên mất con.”  

“Con biết mình không phải con ruột, con luôn ngoan ngoãn, con chỉ xin một thứ thôi, mẹ cũng không mua nổi sao?”  

“Nếu không thương con, sao ngày xưa lại nhặt con về, chi bằng cứ vứt con trong rừng cho chó hoang cắn ch/ết đi!”  

…  

Bố đi vệ sinh về, tát tôi một cái.  

“Mẹ mày sinh mày suýt ch/ết, nhà còn nộp phạt, mày dám ăn nói thế với mẹ?”  

“Nhà nghèo, mày đòi cái này cái nọ, tưởng tiền từ trên trời rơi xuống? Chỉ có mày lắm trò!”  

Mây đen che khuất trăng, sao cũng không lấp lánh.  

Bóng đèn trong nhà chập chờn, “rè rè” phát ra tiếng.  

Tôi nhìn mẹ, người run bần bật, hỏi: “Con là con ruột của mẹ?”  

Mẹ giận dữ:  

“Không phải mẹ đẻ ra, chẳng lẽ con từ đá chui ra?  

Mẹ định đẻ thêm thằng cu, để anh trai con có em trai nương tựa…  

Vì cái váy mà con dám cãi mẹ, không biết đẻ con ra để làm gì!”  

Con ruột.  

Thì ra tôi là con ruột.  

Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi trào ra.  

Có hàng vạn câu hỏi muốn thốt lên.  

Có hàng vạn uất ức muốn trút ra.  

Nhưng nhìn gương mặt giận dữ, chán ghét của bố mẹ, tôi nghẹn lời, quay đầu chạy vào màn đêm.  

Tại sao?  

Nếu là con ruột, sao tôi luôn phải đợi đến sinh nhật anh trai mới được ăn mừng?  

Nếu là con ruột, sao tôi luôn phải nhường anh trai?  

Nếu là con ruột, sao anh trai có cả vầng trăng, còn tôi chỉ có chút đom đóm?  

Tôi chạy một mạch lên miếu thổ địa, khóc nức nở.  

Không biết bao lâu, trăng lên.  

Bóng Sả Sả kéo dài, chạm đến chân tôi.  

Chị ấy vẫn mặc bộ đồ phun thuốc sâu ban ngày, nhưng tay đã rửa sạch sẽ, cầm một chiếc váy hoa màu hồng.  

“Chị mua ở chợ huyện, tặng em này!  

Đừng khóc nữa, chúng ta đều là đứa bị bỏ rơi, từ nay chị sẽ là chị gái của em  

Chúc em sinh nhật vui vẻ, Hiểu Hà.”  

…  

Tôi không nhận chiếc váy, nghẹn ngào nói:  

“Sả Sả, mẹ em vừa bảo… em là con ruột…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương