Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

10

Những năm đó, Tần Tuyết và Tần Hựu cứ lẹt đẹt xếp cuối lớp.

Cũng may ba tôi có tiền, bỏ ra cả đống để nhét người họ vào những ngôi tốt nhất, mời giáo viên danh về dạy kèm riêng, bảo kê đủ đường.

Khó khăn lắm mới lết được đến cấp 3.

Tần Tuyết xinh đẹp, biết cách ăn mặc, được coi là hotgirl của .

Đi tới đâu cũng có con trai vây quanh như sao vây quanh trăng.

Còn tôi thì nhạt nhẽo hơn nhiều, ngoài học ra thì chỉ biết vẽ tranh.

có vài người viết thư cho tôi, tôi gấp gọn lại, mang về bỏ vào một cái hộp sắt khóa kỹ.

Tôi không trả lời cả, tôi nhớ rõ những đã viết.

Và tôi biết rõ rằng không lâu họ sẽ trở thành bạn trai hoặc “người rất thân” của Tần Tuyết!

Tần Tuyết không chỉ thu hút những cậu con trai thích tôi, mà còn “thu hoạch” luôn cả những người bạn thân thiết của tôi.

Cô ta ngọt, xinh đẹp, lại hào phóng.

Hồi đó tôi chỉ là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi.

Nói hoàn toàn không để tâm thì là nói dối.

tôi có làm được một điều, đó là không ngừng tự nhủ bản thân:

Không quan trọng!

Cấp 3 không được yêu đương!

Sức người có hạn, tôi không phải thiên tài, không lãng phí thời gian vào những chuyện đó.

Cả đời người, bạn bè bên cạnh rồi cũng như sóng lớn sàng lọc cát đá.

Thứ còn lại cùng, mới là vàng thật.

11

Ba năm cấp Ba.

Tôi trầm lặng, còn Tần Tuyết thì rực rỡ chói lòa.

Nhiều tôi có ảo giác rằng:

Toàn bộ thời kỳ rực rỡ nhất trong đời cô ta, như dồn hết vào quãng thời gian ấy để nở bung một lần.

12

Ngày đại học, tôi và Tần Tuyết cùng một điểm .

Ba tôi, giống như hàng triệu phụ huynh bình thường khác, đứng ngoài cổng chờ.

Tôi cố ra trễ hơn Tần Tuyết vài phút.

Vừa ra khỏi cổng , tôi liền nhìn mẹ mình, lập tức đi về phía bà.

Nhìn sang phía xa không xa lắm, ba tôi đang đứng cái nhà đó, hết lau mồ hôi cho Tần Tuyết lại đưa nước cho cô ta.

Tôi nhìn về phía ấy, mỉm .

Ba tôi tôi, lập tức hất tay Tần Tuyết ra, mặt rạng rỡ đi về phía tôi.

Cũng là động tác lau mồ hôi, đưa nước như ban nãy.

lần này kèm theo oang oang vang như loa phường:

“Con gái ngoan, thế nào rồi? Thanh Hoa hay Bắc Đại không thành vấn đề chứ?

Ba mở tiệc mừng cho con nha!”

Biết bao mắt đổ dồn về phía tôi, mắt ấy mang theo bao hàm ý không nói thành lời.

Tôi trầm mặc vài giây.

Ba tôi cái tật khoe mẽ này… vẫn không đổi được.

lại, hơn mười năm tôi đã đoạt biết bao giải thưởng vẽ tranh, vậy mà ba tôi còn không biết tôi nào…

“Ba, nhỏ thôi.”

Tôi hạ , nhéo nhẹ cánh tay ông.

“Rồi rồi, nghe con gái, nhỏ lại!”

Ba tôi tươi như hoa nở, hạ thật, vẫn không nén nổi kích động:

“Con gái , Thanh Hoa hay Bắc Đại, con nghĩ kỹ chưa? Con chọn bên nào?”

“Ba, ba tưởng vào Thanh Hoa Bắc Đại dễ như nhặt cải trắng ngoài chợ ?

Con Học viện Mỹ thuật.”

“Học viện Mỹ thuật á?! Học viện đó… học cái gì?”

Tôi siết chặt quai hàm, vẫn giữ bình tĩnh trả lời câu của ông.

Khóe mắt liếc nhìn sang chỗ Tần Tuyết, cả ba khuôn mặt bên đó tái xanh như tàu lá chuối.

13

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển.

Ba tôi uống không ít rượu, say rồi, bám luôn lấy nhà tôi và mẹ tôi không chịu về.

Tay chân loạn xạ, nói lắp bắp, líu cả lưỡi:

“Ba là thằng nhà quê thô kệch, thế mà lại sinh ra được một đứa con gái học giỏi thế này, trời ơi, tự hào chết mất!”

đó ông say quá, ngã lăn ra ghế sofa ngủ luôn.

ngáy khi dài khi ngắn, thỉnh thoảng còn đột ngột ngưng bặt như ngạt thở.

Tôi sợ ông có chuyện, phải cúi mấy lần xem ông còn thở không.

Mẹ tôi thì điềm nhiên:

“Yên tâm đi, mấy chục năm rồi vẫn vậy.”

14

Ba ngày , ba tôi mở tiệc ăn mừng cho tôi.

Ông bao trọn một tầng ở khách sạn năm sao sang trọng nhất thành phố.

cổng khách sạn đến sảnh tiệc, bạt in khổng lồ, băng rôn khổng lồ, biển quảng cáo và bóng bay không đếm xuể.

Tên tôi và tên đại học tràn ngập khắp nơi, đến mức tiệc cưới dưới tầng trệt trông nhạt nhòa như tiệc phụ.

Đi tới đâu tôi cũng nghe thì thầm:

sáng chạy cả dàn xe sang đến!”

“Giàu khiếp! Một buổi tiệc đỗ đại học mà cứ như cả thành phố biết luôn!”

“Con gái lớn của ‘Tần triệu phú’ đấy, đại tiểu thư đấy! Đứa do bà vợ sinh ra, còn vợ thì sinh ra đứa học dốt.”

“Tần triệu phú chiều con gái lớn lắm, không biết chừng có ngày vợ cũ còn quay về nữa ấy chứ! Giàu sang ấy mà, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nói trước mà biết.”

Tôi im lặng nghe hết.

Chuyện “có quay về hay không”, trước kia tôi hỏi mẹ:

“Nếu ba con hối hận, quay lại mẹ thì sao?”

“Quay cái nó! Mẹ đây không phải bó rau ngoài chợ, mua thì mua, không thích thì vứt! Mẹ sống một mình thế này là quá ổn rồi!”

Tôi yên tâm.

Người tôi không yên tâm lại là Trương Hồng.

, bà ta đã làm ra chuyện ngu xuẩn nhất trong đời.

Ngay khi tôi vừa phát biểu xong, vừa cảm ơn tất cả thầy cô bạn bè, thì cửa đại sảnh tiệc bị đẩy ra…

Bà ta đến!

Bà ta mặc lòe loẹt chói lóa mà đến!

Dắt theo cô con gái đang ở đỉnh cao nhan sắc, cậu con trai đẹp trai ngầu lòi, tay xách hộp quà tinh xảo, dáng đi yểu điệu như đi catwalk mà đến!

Đặc biệt là Tần Tuyết.

Cô ta mặc váy giống hệt tôi, tóc búi giống hệt tôi.

Chỉ khác là tôi mang giày thao trắng, đeo kính cận, trông như học sinh bình thường.

Còn cô ta đánh mắt nhũ vàng nhẹ, mang guốc cao nhỏ nhắn, xinh như một nàng công chúa bước ra tranh.

Ngay khoảnh khắc nhìn họ, mặt mẹ tôi sầm .

Mẹ tôi cũng đã sửa soạn kỹ lưỡng.

mấy ngày trước đã bắt dưỡng da, đắp mặt nạ, chọn tới chọn lui quần áo và phụ kiện.

đó còn đặc biệt đi tiệm làm tóc, thuê người trang điểm.

Thế , năm tháng lao động vất vả, dầu mỡ bếp núc ăn mòn tóc và da, sự lo âu kéo dài, thiếu thốn cảm, rối loạn nội tiết… tất cả tích tụ chút một lên gương mặt người phụ nữ.

Khác biệt hoàn toàn những người sống trong nhung lụa.

“Mấy người đó tới phá đám chắc?”

Mẹ tôi bước tới cạnh tôi, thì thầm.

Tôi cảm nhận được sự căng thẳng của bà.

Khí thế bên kia quá lớn, khiến bà hơi cứng người, lén nắm tay tôi.

Ngón tay lạnh buốt.

Một khoảnh khắc chớp nhoáng lướt qua trong tôi:

Năm tôi tám tuổi, đồ đạc của mẹ con tôi bị ném ra khỏi nhà, văng tung tóe đầy đất.

Tôi nhớ mẹ cúi gập người, như chó mất chủ, nhặt món một cho vào túi lưới.

Tôi nhớ mẹ vì tiền, nửa quỳ đất xỏ giày cho cái người kia…

Tất cả những gì đã trải qua, là ác mộng.

Và chợt nhận ra…

Không biết nào, tôi đã trở thành chỗ dựa cho mẹ mình.

Tôi siết lấy tay mẹ, ghé sát tai bà, buột nói:

“Mẹ, đừng sợ!”

15

Sảnh tiệc không biết nào bỗng yên lặng hẳn.

Tất cả mọi người nhìn về phía chúng tôi.

Có người đã rút điện thoại ra, ống kính chĩa tới, chờ xem “nhà ông chủ mỏ” đấu khẩu ra sao.

Mẹ con Trương Hồng bị bao nhiêu mắt dõi theo, vậy mà vẫn vênh vang, ngẩng cao cằm kiểu “độc cô cầu bại”, sải bước như đang đi thảm đỏ tiến thẳng về phía chúng tôi.

“Chúc mừng nhé, chị Chu.”

Trương Hồng nở nụ rạng rỡ, liếc tôi một cái, rồi lại dừng mắt trên mẹ tôi.

“Sinh được cô con gái thế này, thật nở mày nở mặt! chuyện lớn như vậy mà không báo cho tôi một , lẽ nào còn sợ tôi cướp mất hào quang của chị?”

Câu này nói ra…

Đặc biệt câu cuối, đậm phong thái Vương Hy Phượng trong Hồng Lâu Mộng bản 87, lại thanh và vang, cực kỳ xuyên thấu.

Mẹ tôi chưa kịp chuẩn bị, há định nói gì đó thì…

Trương Hồng đổi ngay lập tức, dáng điệu cũng mềm mại, quay sang nũng nịu ba tôi:

“Lão Tần, anh cũng thật là! Chị Chu không hiểu chuyện, mà anh cũng cứ để chị ấy thế ? Người ngoài nhìn vào còn tưởng vợ chồng mình cơm chẳng lành canh chẳng ngọt nữa chứ!”

Ba chữ “vợ chồng mình” được bà ta nhấn mạnh, rồi quay nhìn mẹ tôi mắt khoe khoang, rõ ràng ám chỉ mình mới là “chính thất”.

Mẹ tôi nghiến chặt quai hàm, liếc sang ba tôi.

Trương Hồng kiểu này chính là “biết rõ mà giả vờ”, tiệc mừng của tôi 40 bàn khách, mẹ tôi chỉ mời 2 bàn, còn lại toàn ba tôi đứng ra mời.

Sắc mặt ba tôi cũng không mấy dễ coi.

Ông không để người khác chê , bèn thuận xoa dịu:

“Thôi nào, đã tới đây rồi thì ngồi đi!”

Trương Hồng lập tức sấn tới, lắc mông chen mẹ tôi ra, nũng nịu khoác tay ba tôi, diễn sống động thế nào là “chim nhỏ nép vào người”.

Tần Tuyết đứng cạnh tôi, dùng mắt soi mói nhìn trên dưới, khẽ khẩy:

“Chỉ dựa vào cô cũng dám mặc giống tôi ? Không soi gương xem mình xấu cỡ nào, mặc gì cũng như gà mái! Bảo sao mấy thằng thích cô cuối cùng cũng thích tôi!”

Trùng hợp là, mic đang ở trong tay tôi.

Càng trùng hợp hơn, ngay Tần Tuyết thốt ra chữ tiên, tôi vô bật công tắc mic.

cô ta theo loa vang khắp sảnh tiệc, nấy nghe .

Mọi người còn chưa kịp xôn xao, tôi đã lên ngay:

“Mất mặt chưa? Mẹ cô không dạy cô ‘kẻ phụ lấn chủ’ là hành vi vô lễ sao? Canh đúng giờ xông vào, còn cố mặc y hệt chủ nhân tiệc cảm ơn, đó là kiểu giáo dưỡng gì?”

các bậc trưởng bối ngồi đây cơ bản do ba tôi mời, cô biết tại sao ông ấy không thông báo cho cô – cô con gái thứ – không?”

Tôi cố dừng lại một nhịp, nhạt:

“Vì ông ấy sợ cô tự ti đấy – đồ học dốt!”

chữ cuối tôi nói cực nhẹ cực châm chọc.

“Ba năm cấp Ba, mọi người nỗ lực học hành, phấn đấu cho tương lai, chỉ có cô là dốc hết sức học cách vẫy vùng, học cách giật đàn ông…”

Trong nói chuyện, tôi liếc Trương Hồng một cái đầy hàm ý.

Khách khứa trong sảnh lộ ra vẻ “, hiểu rồi”.

Năm đó, màn leo lên làm chính thất của Trương Hồng là đề tài bàn tán xôn xao khắp cái thành phố nhỏ này.

Dù Trương Hồng có mặt dày đến mấy thì khoảnh khắc này cũng khó mà giữ nổi bình tĩnh.

Bà ta khẽ gọi tên Tần Tuyết, ra hiệu bảo cô ta im , mau ngồi .

Tần Tuyết nhanh chóng bước đến ngồi bên trái ba tôi, Trương Hồng ngồi bên phải, mẹ con một trái một phải kẹp lấy ông.

Ba tôi cau mày.

Quay sang Tần Tuyết trước:

“Tránh ra! Đây là chỗ của chị con.”

Rồi quay sang Trương Hồng:

“Bà cũng tránh ra! là nhân vật chính bà không biết ?”

người đành lúng túng xích qua bên, mặt mày khó coi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương