Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Lề mề mãi lúc trời ngả về tây, ta vẫn chưa nghĩ ra nên mở nào để bảo Thượng Quan Thập Nhị dọn về nhà.
hắn đã thu dọn án đâu vào đấy, chuẩn tan sở, ta không thể ngồi yên thêm nữa, bật dậy lao thẳng trước hắn.
Thượng Quan Thập Nhị hành động bất ngờ ta dọa giật mình, đỡ ta, người hỏi:
“ ? Cẩn thận trẹo chân.”
Ta xoắn chặt khăn tay tay, đầu mũi giày mình.
“Chàng… về nhà ở đi, không?”
tay đang đặt trên vai ta khựng lại, từ đỉnh đầu truyền một tiếng khẽ.
Ta nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ ánh Thượng Quan Thập Nhị trẻo dịu dàng, gương lại càng ôn hòa ấm áp.
Hắn mỉm nắm tay ta, cùng ta bước vào ánh chiều tà màu cam rực rỡ.
Hắn nói:
“Về nhà thôi.”
10
Từ Đại Lý Tự về phủ Thượng Quan cũng không xa, ngồi xe ngựa chỉ tốn khắc là cùng.
Chỉ là Thượng Quan Thập Nhị đã cho xe ngựa về trước, hắn nói muốn ta cảm nhận một chút hương vị nhân gian.
Buổi chiều không oi bức như ban ngày, nhưng dù cũng đang là tiết trời giữa hè, tay nắm chặt nhau vẫn đổ mồ hôi nhẹ, âm ẩm, nóng nóng.
“Thượng Quan Thậ——”
Tiếng rao các hàng quán ven đường, tiếng người ồn ào náo nhiệt đã nhấn chìm lời ta dòng người tấp nập.
Bất đắc dĩ, ta đành phải dùng tay lại kéo tay áo hắn.
Hắn dừng bước, hơi người xuống:
“Mệt rồi ?”
“Không.”
Ta hơi ngẩng cằm , ra hiệu bảo hắn đầu:
“Ta cảm tay hình như hơi nóng.”
Hắn ngẩn ra một lúc, phản ứng lại liền lập tức buông tay, lúng túng tay xoa mũi.
“Là ta không đúng, vốn là vì nơi này đông người sợ lạc nhau, nên mới không buông tay ra.”
Ta nghi ngờ quanh một vòng, tuy trên đường người qua lại tấp nập, nhưng hắn mặc quan phục, bách tính đều đầu tránh đi, lúc đi đường tự động né xa cả nửa trượng, làm gì có khả năng dòng người làm lạc nhau.
Thượng Quan Thập Nhị rõ ràng cũng phát hiện điều đó, liền che ho nhẹ một tiếng, cẩn trọng quan sát sắc ta.
Mây đỏ nơi chân trời rực rỡ như lửa, ta ngẩng đầu hắn, sắc đỏ ấy dường như cũng nhuộm vành tai và cổ hắn.
Lòng ta mềm xuống, bước trước dùng tay ôm cánh tay trái hắn:
“ này là rồi, vừa không nóng, lại không sợ người ta đẩy tách ra.”
“.”
Mày hắn giãn ra, như trút gánh nặng, bước chân cũng nhỏ lại ba phần, đi sóng vai cùng ta chậm rãi tiến về phía trước.
Đi ngang qua khu chợ, rẽ vào hẻm nhỏ, tấm biển “Thượng Quan phủ” đã thấp thoáng hiện ra.
Ta khoác tay hắn, vẫn lưu luyến, khẽ đung ống tay áo hắn:
“Kẹo hồ lô ngon thật đấy, kẹo mạch nha cũng ngon, người làm trò phun lửa kia cũng lợi hại, thật muốn xem thêm lần nữa.”
Thượng Quan Thập Nhị mỉm ta, ánh dịu dàng như nước:
“Chỉ cần thích, ta sẽ lại đi.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
11
Ngày thứ sau khi Thượng Quan Thập Nhị dọn về nhà, cha chồng ta người ban chỉ xuất tuần cũng trở về phủ.
Ra ngoài lâu ngày, đón gió rửa bụi là điều tất yếu.
Lần đầu tiên ta gặp cha chồng chính là ở ăn.
Khi đó, cha chồng vừa mới xé một chiếc đùi chuẩn , thì mẹ chồng ta Lữ Phượng Vân đột nhiên rút từ tay áo ra một quyển hoàng lịch đập mạnh xuống .
Cha chồng giật mình, tay run một , chiếc đùi lăn lông lốc dọc theo vạt áo rơi xuống đất.
“Phượng Vân à, đang ăn cơm đấy, cứ giật thột như vậy dễ gây khó tiêu lắm.”
Lữ Phượng Vân liếc cha chồng một , người nhặt đùi , bẻ cằm ông nhét vào :
“Chàng cứ ăn chàng đi, đừng có để ý ta.”
Cha chồng có vẻ không muốn ăn, ngậm đùi rồi ra hiệu cho Thượng Quan Thập Nhị.
Chỉ tiếc là Thượng Quan Thập Nhị đầu cũng không ngẩng , chỉ chuyên tâm bóc tôm tay.
Ta cảm cha chồng có chút đáng thương, bèn lặng lẽ kéo tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi:
“Mẫu thân ? Phụ thân không chứ?”
“Không , người bọn họ vẫn luôn như vậy, quen rồi thì ổn cả.”
Thượng Quan Thập Nhị đặt tôm đã bóc xong vào ta, mỉm ta:
“ chỉ cần ăn no là , đợi khi trời chếch về tây, ta đi du hồ.
Chỗ cầu Vạn Lý có bán hạt sen tươi, chẳng phải nói muốn uống canh sen bách hợp ? Vừa hay có thể mua một ít.”
Ta cụp gật đầu, lòng ngọt ngào như mật, tối qua ta chỉ thuận nói một câu, vậy mà hắn lại nhớ rõ như .
Ta gắp mấy tôm, bỏ vào Thượng Quan Thập Nhị:
“Chàng cũng ăn tôm đi.”
“Ăn chút tôm bồi bổ cũng tốt, Kiều Kiều gầy như cành liễu, gió thổi một là bay mất.”
Lữ Phượng Vân bẻ thêm một chiếc đùi bỏ vào ta, lại múc một canh lớn đặt trước ta.
Ta có chút khó xử:
“Mẫu thân, nhiều như vậy ăn không hết.”
Bà lại gắp thêm miếng sườn bỏ vào ta, tít dỗ dành:
“Kiều Kiều nghe lời mẫu thân, không ăn cho khỏe , sau này mang thai sẽ chịu không nổi.”
“Mang… thai?”