Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
Các cô gái ai nấy đều để tóc tết đuôi sam dài thẳng mượt, các chàng trai mặc áo sơ mi cổ bẻ kiểu cũ, trên gương mặt mỗi người đều mang nét mộc mạc thuần phác.
Tôi nhớ ra rồi đây là ngày thứ hai sau khi tôi trở về quê nhà.
Khi ấy tôi ôm chí lớn, thuê một căn nhà ở thị trấn để mở tiệm cắt tóc, và lên kế hoạch sẽ đi khắp các làng, các thị trấn cắt tóc miễn phí trước một tháng để quảng bá.
Thời đó phương tiện liên lạc còn lạc hậu, tin tức chậm trễ.
Tôi và nhiều người khác cùng xuống phía Nam làm công nhân, nhưng chỉ mình tôi bị nghề cắt tóc mê hoặc, bèn theo sư phụ học nghề.
Người khác cực khổ kiếm được chút tiền đem về, còn tôi thì mang theo tiếng tăm “học được nghề, kiếm bộn tiền” trở về làng.
Lúc về, tôi uốn tóc kiểu bob, mặc áo hai dây chấm bi thời thượng và quần dài ôm sát lập tức trở thành trung tâm thời trang của cả thị trấn.
Không ai là không yêu cái đẹp, cũng không ai không thích thời thượng, nên ngay ngày đầu tiên tôi bày sạp cắt tóc miễn phí, trước mặt tôi đã đông nghẹt người.
Không khí náo nhiệt ấy kéo dài mãi đến một tháng sau khi tôi chính thức khai trương.
Từ trong làng ra đến ngoài thị trấn, mọi người đều thay đổi hoàn toàn: có kiểu tóc mới thì muốn mua kẹp tóc mới, có phụ kiện mới thì lại muốn sắm quần áo mới, mà đã mua đồ rồi thì đương nhiên phải chọn kiểu dáng thời trang nhất.
Tôi thật sự kiếm được rất nhiều tiền, cho đến khi cái danh “gái gội đầu” xuất hiện.
Những lời đồn đại vô căn cứ như “bố nuôi”, “không đứng đắn”, “được bao nuôi” cũng lan truyền khắp nơi.
Bề ngoài, mọi người trông thời thượng, cởi mở hơn, nhưng trong lòng họ vẫn khép kín, bảo thủ.
Không ai nghe lời tôi giải thích, thậm chí tiệm của tôi còn bị đập phá tan hoang.
Đó là khởi đầu cho đoạn đường xuống dốc trong cuộc đời tôi.
“Thầy Thẩm ơi, còn chưa bắt đầu à? Thầy xem em hợp với kiểu tóc gì?”
Một giọng nói kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng.
Tôi bỗng giật mình nhận ra bi kịch vẫn chưa xảy ra, tôi vẫn còn cơ hội!
“Cắt! Đương nhiên là cắt! Bắt đầu ngay bây giờ!”
Cô gái trước mặt có ngũ quan thanh tú nhưng mặt hơi to, hai bím tóc dài lại càng làm lộ khuyết điểm trên gương mặt.
Tôi tháo tóc cô ra, chải cho mượt, cắt thêm phần mái xéo mỏng để che trán, sau đó tỉa hai bên theo từng lớp để tạo độ ôm mặt.
Như vậy thì dù thả tóc hay buộc lại đều sẽ đẹp.
“Ôi trời ơi, thần kỳ quá! Cắt có mấy đường mà trông khác hẳn luôn á!”
“Chứ sao! Hoa Nhi à, giờ nhìn cậu xinh thật đấy! Mua thêm cái kẹp tóc nữa là xinh hết phần thiên hạ luôn!”
“Y như tiên nữ trên poster ấy! Thầy Thẩm, em cũng muốn cắt! Em cũng muốn cắt!”
Từ sáng đến trưa, mãi đến lúc ăn cơm, tôi mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
“Thầy Thẩm, đợi thầy mở tiệm em nhất định tới ủng hộ! Cái vụ uốn tóc thầy nói đó, em chắc chắn sẽ thử!
Thầy cắt khéo lắm luôn!”
Cô gái dúi vào tay tôi một chiếc bánh nướng có nhân thịt, vừa nhảy nhót vừa rời đi.
Nhưng tôi hiểu rất rõ sẽ không có tiệm nào cả.
Tôi phải tiếp tục xuôi Nam để tìm lại sư phụ.
“A Thanh, đừng mở tiệm! Mở rồi em sẽ hối hận đấy!”
Đoạn Hạ vừa thở hổn hển vừa chạy đến, người mặc áo vá chằng vá đụp, tay cầm thư báo trúng tuyển đại học mà anh ta luôn tự hào.
“Đưa tiền cho anh, anh dẫn em rời khỏi làng!
Em theo anh lên đại học!
A Thanh, hãy tin anh!”
Xem ra, Đoạn Hạ cũng trọng sinh rồi giống hệt như tôi.