Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Đi lẩu ở Haidilao tình cờ gặp chồng cũ.

Lục Trần liếc nhìn bụng tôi, mắt lén ứa nước.

Anh ta đến trước mặt tôi, khụy : “Trần Tinh, thôi không cãi nữa, làm hòa đi.”

Một tháng sau, Lục Trần cầm tờ siêu âm, nghiến răng nghiến lợi:
“Trong bụng mày thật toàn là coca, gà rán với hamburger sao?”
“Giả làm bầu có không?”

Sau nửa năm chia tay lần , Lục Trần lại gọi cho tôi.

Số điện thoại của tôi đã không thể liên lạc được nữa.

1

Ba sáng mà thèm đến phát điên, tôi một mình đến Haidilao lấp đầy bụng đói.

xong vẫn chưa đủ, tôi còn gọi thêm một phần gà xô gia đình.

Lúc đang mải cắn cánh gà, một nhóm nam thanh nữ tú vào.

Ba sáng, chắc họ vừa từ vũ trường nào đó ra, phả đầy hơi men, có vài người say đến mức đứng không vững.

Một anh tinh mắt thấy tôi, liền nén hơi bụng, gằn giọng hét:

“Chị ? Trời ơi, trùng hợp quá! Đây chẳng phải là chị sao?”

Tôi ngậm cánh gà ngẩng đầu nhìn. Hóa ra là Tần Cương, bạn thân của Lục Trần, người chuyên “hát mộc” trên mạng.

Cả nhóm đều quay lại nhìn.

Tôi biết: “……”

Tần Cương bị người bên cạnh tát một cho tỉnh rượu, ngượng ngùng gật gù:

“Ồ… quên mất là anh Lục với chị đã ly hôn rồi.”

Tôi không thèm nhai nốt cánh gà.

Ánh mắt tự dưng hướng về một người khác.

Người đàn ông vào phòng riêng, mắc kẹt điếu thuốc bên môi, khẽ nghiêng đầu châm lửa.

Lục Trần.

Gã chồng cũ đẹp trai ngời ngời của tôi.

2

Tôi không biết anh ta có nhìn thấy tôi không.

anh ta đã đi vào trong phòng, phía sau là cô gái tóc dài — Ninh Tinh Di.

Cô ấy với Lục Trần từ nhỏ đã là hàng xóm, lớn lên lúc nào cũng bám theo anh ta như hình với .

Cho đến hôm cưới tôi với Lục Trần, họ hàng anh ta tụ tập trong phòng tân hôn, tôi vẫn nhớ ánh mắt của Ninh Tinh Di như cục u nhọt không rời.

Chốc trước còn vẻ, chốc sau đã đầy hận ý, lạnh lẽo:

“Chúc mừng hỷ của người, Trần Tinh!”

Rồi cô ấy nhân lúc ôm tôi lại thầm bên tai:

người nửa năm là xong.”

Lời như lời nguyền, cũng như lời tiên đoán.

Nửa năm sau, đúng như cô ta muốn, tôi và Lục Trần thật ly hôn.

3

Lục Trần là một phú nhị đại, trước khi đến với tôi rất biết chơi bời.

Khi chúng tôi ở bên , cũng bảo anh là “hải vương lên bờ”.

Chúng tôi yêu từ năm đại học. Sau ba năm, chia tay bảy lần, lần nào cũng là anh chủ động làm lành, lần cuối tôi đã quyết tâm cắt đứt.

Bạn anh chở anh đến.

Giữa đêm khuya, tôi xỏ dép lê cầu thang, chưa tới cửa bị đó kéo mạnh vào lối thang bộ. Không một tia sáng. khoảnh khắc anh hôn tôi, tôi biết đó là Lục Trần. Anh hôn vội vã, mang theo cả giận dữ như muốn cắn, đẩy tôi vào góc tường.

Anh gằn giọng:

“Trần Tinh, có thốt ra từ ‘chia tay’ đó nữa!”

“Cưới !”

“Cả đời , hòng chia tay với anh.”

Nước mắt tôi òa ra lập tức. Khi tôi ôm chầm lấy anh, đầu óc hoàn toàn mất hết lý trí vì bất ngờ trước màn cầu hôn. Anh chắc hẳn là người yêu tôi nhất, phải không? Phải là như vậy.

4

Qua vài ngày, tôi kể tin Lục Trần cầu hôn cho bố mẹ biết.

Mẹ tôi đang đánh mạt chược, bên đầu dây là xào xạc của quân bài.

xong, cũng không mừng rỡ gì, “ừm” một :

“Cầu hôn? Nhà họ Lục giàu thế, nhà mình có gì? Anh ta nhìn mày có điểm gì mà để ý?”

đánh một lá bài ra, giọng dần mỉa mai:

“Cẩn thận bị kẻ tồi lừa cả thân lẫn tâm.”

Mẹ thấy tôi im lặng, giọng mềm hơn chút:

“Tinh Tinh, mày từ bé đến lớn vốn chẳng mấy khôn ngoan, mặt xinh nên đàn ông mê thôi. Mẹ lo mày bị lừa…”

Tôi thở dài:

“Mẹ… anh ấy không phải loại đó.”

Quả thật, Lục Trần không phải người như thế. Mỗi lần tôi và anh mâu thuẫn, lý do chủ yếu đều là do tôi.

Mẹ tôi :

“Vậy được, nhà họ Lục giàu như thế, sính lễ chắc phải mấy chục triệu, mấy chục tỉ mới đáng cưới mày về làm .”

Tôi phản đối :

“Mẹ định bán con sao?”

chợt khẩy, giọng đầy ẩn ý:

“Thế Lục Trần đã biết ‘căn bệnh’ của con chưa?”

5

Đầu óc tôi bỗng ù lên một . ấy bên kia đã gác máy. Điện thoại của Lục Trần lại vang lên, bảo tôi lầu.

lầu, tôi thấy anh tựa vào xe, châm điếu thuốc, dưới chân đã có cả đống tàn.

Lên xe, tôi hỏi anh:
Có phải sắp kết hôn nên anh căng thẳng không?

Lục Trần bóp nhẹ vô-lăng, trong gió đêm và ánh sao khuya, anh thật tự tại và đầy phô trương:
Đồ ngốc, anh đang đây .

Tôi cũng rất . vì cuối tôi đã có một người để tựa vào. mọi chuyện không như mong đợi, chúng tôi vẫn ly hôn.

Ngày ly hôn, tôi khóc đến khản , níu lấy ve áo anh, hỏi liệu anh có thể tha thứ cho tôi không. Anh lần lượt nắm thả từng ngón tay tôi, rồi đứng dậy bỏ đi:
Trần Tinh, rõ ràng biết anh ghét nhất là bị lừa dối. Vậy mà vẫn một lần, rồi lại một lần nữa dối gạt anh.

6

“Thưa cô, đây là gói quà bầu dành cho chị một số đồ chơi.”

“Chúc bé luôn khỏe mạnh và lớn lên ngoan ngoãn!”

Nhân viên Haidilao bất ngờ bê cả một đống đồ đến trước mặt tôi.

Tôi cứ đứng như trời trồng.

Theo ánh mắt cô ấy, tôi liếc nhìn bụng mình.

Hôm nay tôi mặc chiếc váy len ôm sát, no đến mức bụng phình tròn như quả .

Thật ngại chết được!

Ồ, bụng của tôi là chứa toàn xiên lẩu và thịt nướng mà!

Rõ ràng đây là “bụng đói” mình cố mà vào cơ mà!

Khi tôi vừa định bắn cho cô ấy một ánh mắt đầy sát khí, chuẩn bị tôi không hề có bầu, phía sau vang lên “kào”.

Tôi quay người lại, hóa ra là Tần Cương vừa từ nhà vệ sinh ra.

Anh ta trợn tròn mắt, há hốc nhìn bụng tôi rồi lùi lại .

Xong đời rồi, thằng lại chuẩn bị “hét mic” rồi.

7

Tôi mắt nhanh tay lẹ túm lấy Tần Cương, kéo anh ta ngồi đối diện rồi giọng nghiêm như sắp dập tắt miệng anh:
— Anh vừa thấy gì?

Anh trợn tròn mắt, vẫn chưa hết hoảng sợ:
— Chưa… chưa thấy mang thai gì cả.

Tôi hít một hơi thật sâu, đổi sang vẻ mặt hiền hòa:
Thậm chí để chứng minh mình không có bầu, tôi vỗ mạnh lên bụng như đánh trống:
có rõ vang và tai không?

Anh ta sợ đến run rẩy, gật gù:
Có… có ạ.

Anh suýt khóc:
vỗ nữa, sợ…

Vì tôi hoàn toàn không có thai, là mập lên, bụng to thôi.

Tôi kéo anh lại gần, giọng dịu dàng:
Không tin anh thử , bên trong toàn coca kêu bụp bụp. có tung tin nhảm.

Tần Cương bỗng bật dậy, nghiêm nghị đến mức nghiêm chỉnh, ánh mắt kiên định, trung thành như vừa gia nhập tổ chức:
Ừ… ạ! Chị yên tâm, sẽ không kể với chuyện chị có bầu.

8

Tôi đau đầu bỗng ù lên: “Tôi thật không có bầu…”

Anh ta để thể hiện lòng trung thành, phạch một chắp tay chào tôi: “Anh đảm bảo không tin đồn, không truyền tin đồn!”

Tôi bị biểu cảm chung thủy chân thành của anh mê hoặc, tin lời anh và buông tay đang nắm ống tay anh.

giây tiếp theo, tôi trông thấy một vệt lao thẳng vào phòng riêng.

Tần Cương, mang giọng “hét mộc” đầy nội lực, gào lên:
“Lục ca! Ôi mẹ ơi! Chị có bầu rồi!”

Đầu tôi lại một lần nữa ù ù vang lên, như có mươi vị sư vây quanh gõ mõ, gõ tới tê dại tay chân.

Quả đúng một phút sau, tôi thấy Lục Trần từ phòng vội ra, nhìn về chỗ tôi vừa ngồi.

May mà tôi đã kịp lặng lẽ núp mất.

9
Điện thoại bắt đầu rung bần bật. Là số của Lục Trần, dù trước đây anh đã chặn tôi.

Tôi tắt máy, ôm túi len lén dựa vào đám đông để luồn ra ngoài. rồi lại Tần Cương hô to:
Chị ! Chị chạy chứ!
sợ! Lục ca không thịt người đâu!
anh ngồi chuyện được không?

Tôi hơi xấu hổ, không muốn đối mặt trực tiếp. dám chụp bụng to để bảo mình chưa có bầu trước mặt chồng cũ cơ chứ? Để lát nữa nhắn tin cho anh là được.

Tôi lao vào thang máy, cửa thang dần khép lại thoáng nhìn thấy gương mặt và ánh mắt của Lục Trần vụt hiện. Ánh mắt ấy như sắp nuốt sống tôi.

Tôi không khỏi rùng mình, thấy mình chạy trốn là quyết định quá sáng suốt.

10

Chạy một đoạn rồi, tôi ngồi lên bồn hoa bên vệ đường đợi xe.

Lục Trần vẫn như phát điên, vừa gọi điện vừa nhắn tin.

Tôi nhắn lại cho anh: “Thật không có bầu, nhắc nữa.”

Lục Trần đáp lại bằng một tấm ảnh. Hoá ra là ảnh chụp lén bụng tôi được phóng to.

“Tần Cương đứng đó nhìn cả hồi, mà vẫn chối à?” Anh viết.

Ôi trời ơi! Quá quắt quá!

Đó là… thịt! Là thịt tôi khổ công nuôi nấng mới có được!

Anh phát điên vì nhớ con à? Sao cứ nhất quyết bắt con gái phải có bầu?

Đêm ấy tôi vốn đã quá no, lại thêm cơn sóng coca trong bụng, bất chợt thấy buồn nôn, vịn vào ghế để ói.

Sau khi nôn xong, trước mắt tôi hiện lên một đôi chân dài, rồi là giọng Lục Trần, kìm giận mà vẫn sắc lạnh, như nghẹn từ tận kẽ răng:

“Trần Tinh, dám dối thêm lần nữa xem?”

11

Quả nhiên bây trong mắt anh, tôi là kẻ dối không thể cứu vãn.

Vừa định mở miệng, dạ dày lại quặn lên cơn buồn nôn, lần nôn dữ dội đến mức như mật dịch cũng muốn trào ra.

Khi tôi ho, cảm nhận được bàn tay đó vỗ nhẹ lên lưng.

Một chai nước được đưa đến.

Tôi ngẩn người.

Còn Lục Trần, liếc nhìn bụng tôi, cúi gằm mặt, mắt đỏ hoe.

Anh khom người, co gối quỳ , giọng dịu hẳn:

“Trần Tinh, thôi không cãi nữa, làm hòa đi.”

Và tôi, bất chợt, lại gật đầu.

12

Chưa biết trước khi tôi và Lục Trần đến với , tôi đã thầm thương anh bao lâu.

Chúng tôi học một trường cấp ba.

hồi đó anh còn không hề biết đến tồn tại của tôi.

Lúc học trung học, tôi chẳng xinh đẹp chút nào: da ngăm, mập mạp, mặt đầy mụn như những chấm mưa xuân.

Trong khi đó, Lục Trần lại là chàng trai nổi bật nhất trường.

cần anh chàng đi ngang qua trước cửa lớp, bao ánh nhìn của bạn bè đều đổ dồn về phía anh.

Tôi sẽ không bao quên cảnh tượng đó.

Một buổi trưa hè, giải lao, ve râm ran khắp nơi, cây mát ngợp sân trường.

Ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên mặt bàn, vệt sáng lấp lánh như những mảnh vàng nhỏ.

Bỗng nhiên trong lớp vang lên một trận ồn ào.

Giấc ngủ trưa bị đánh thức, tôi khẽ cựa mình, xoa xoa cánh tay bị tê, rồi quay mặt đi chỗ khác.

Một nhóm nam sinh cao lớn, vừa chạy vừa , lao qua trước mặt.

Và người đi cuối , dáng đi thong thả, biểu cảm thờ ơ nhất, chính là Lục Trần.

Một cậu trong nhóm quay lại gọi to tên anh: “Lục Trần!”

sau đó, một quả rổ vụt bay đến, nhanh và mạnh mẽ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương