Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Vị hôn phu của ta là đích trưởng tử của danh môn thế gia.

Chàng cổ hủ, cẩn trọng, đoan chính nên ta không thích chàng.

Vì muốn từ hôn, từ năm 15 tuổi ta đã bắt đầu gây chuyện, mãi đến 17 tuổi mới thật sự rước họa, suýt nữa chết tha hương ở biên ải phương Bắc.

Nhưng chính vị hôn phu cả đời khắc kỷ phục lễ ấy lại vượt ngàn dặm xa xôi, chuộc ta về từ tay bọn thổ phỉ.

Ta hối hận rồi, muốn cùng chàng sống thật tốt.

Nhưng vừa trở về Kinh, chàng đã lâm bệnh nặng đến mức thuốc thang vô dụng, lời cuối cùng chàng để lại cho ta là hai chữ: “Bảo trọng.”

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại năm 15 tuổi.

Dưới sự xúi giục của mẫu thân và muội muội, ta sắp công khai làm nhục chàng, kiên quyết từ hôn.

01

Ta ngơ ngẩn đứng trước cổng phủ Thôi gia.

Gió tuyết mênh mang, trời đất trắng xóa, từng dải lụa tang bay phấp phới tựa từng lưỡi dao sắc bén cứa vào tim ta.

Ta đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng có một vị quản sự ra tiếp.

“Phùng cô nương, phu nhân nhà ta nói không biết nên đối mặt với cô thế nào, chi bằng không gặp.”

Vị quản gia xưa nay luôn hiền hậu với ta nay lại lạnh lùng đưa ra một phong thư:

“Đây là thứ công tử nhà ta trước khi lâm chung đã nhờ lão nô chuyển giao cho cô nương.”

Ta run rẩy mở thư, bên trong là một tờ hưu thư và một tờ giấy mỏng.

Bức thư rất ngắn.

【Cớ sự hôm nay đều là do Dư tự nguyện, mong cô nương đừng tự trách.】

【Từ nay núi sông cách trở, xin hãy bảo trọng.】

Vài dòng cuối, nét bút xiêu vẹo hỗn loạn.

Thôi Dư cả đời đoan chính cẩn trọng, e rằng từ năm 5 tuổi đã không viết ra hàng chữ cẩu thả như thế.

Không khó để tưởng tượng chàng đã gắng gượng trên giường bệnh, nắm chặt bút viết ra những lời cuối này thế nào.

Tim ta như chìm xuống đáy vực, khó mà thở nổi.

Nước mắt rơi mãi không ngừng.

“Thôi Dư, rốt cuộc chàng mắc phải bệnh gì?”

Quản gia khựng lại một bước, quay đầu nhìn ta.

Làn da khô héo như cành cây của ông run rẩy mấy lần.

“Làm gì có bệnh gì? Chỉ là vết thương cũ ở phương Bắc tái phát mà thôi.”

“Hắn mất… khi nào…”

Ta đột nhiên khựng lại.

Trong đầu hiện lên hình ảnh ngày Thôi Dư đến bộ lạc thổ phỉ đón ta.

Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, bước đi lảo đảo, y phục vốn luôn sạch sẽ giờ đã tả tơi, nhưng chàng lại mang đến cho ta một bộ y phục sạch sẽ mềm mại, điểm tâm còn bốc khói.

Chàng nói đi đường nhiều ngày nên mệt mỏi, ta vậy mà tin ngay, chẳng hề nghi ngờ.

“Công tử không cho lão nô nói sự thật với cô nương để giữ thanh danh cho cô, bên ngoài cũng chỉ nói là bệnh qua đời. Người ngoài tin sao cũng đành, cớ sao cô nương lại……”

Lời của quản gia còn tiếp tục, nhưng ta đã không nghe rõ nữa.

Trước mắt ta tối sầm như rơi vào vực sâu không đáy.

Gió lạnh tuyết sương dần dần tan biến, mọi tri giác dường như biến mất.

Nỗi đau như sóng lớn trào dâng nhấn chìm cả thân xác lẫn linh hồn ta.

Không biết đã qua bao lâu, một luồng gió xuân ấm áp thổi qua mặt, có người đẩy ta một cái: “Tỷ tỷ, mau đi thôi.”

Ta mơ hồ mở mắt, phát hiện mình đang cưỡi ngựa.

Nắng xuân tháng 3 rọi xuống người thật ấm áp, cỏ non xanh biếc, chim hót líu lo, thanh tông mã khịt mũi, thong dong bước từng bước về phía trước.

Cuối con đường nhỏ, một bóng dáng cao lớn đang đứng lặng lẽ.

Gió nhẹ lay động mái tóc dài và dải buộc tóc của chàng khiến ta nhất thời chẳng rõ là mơ hay thực.

Khi ánh mắt giao nhau, Thôi Dư mỉm cười nhã nhặn với ta.

“Cô nương.”

02

Ta gần như ngay lập tức nhớ ra đây là lúc nào.

Mùa xuân năm Thịnh An thứ 5, ta vừa từ phương Bắc trở về Kinh thành, Công chúa An Lạc mời ta tham dự hội đánh cầu.

Cũng chính tại nơi này, ta gặp Thôi Dư lần thứ ba.

Vị đích trưởng tử Thôi gia ở xứ Thanh Hà, phong thái sáng lạn, phẩm chất như ngọc, dù ở tận biên cương xa xôi, ta vẫn đã nghe được thanh danh của chàng.

Nhưng đi kèm với danh tiếng lại là những lời đồn đại không dứt.

Muội muội nói chàng nghiêm khắc cổ hủ, mẫu thân khen chàng hành vi đoan trang nên dù chưa từng gặp mặt, ta đã sinh lòng e dè với chàng.

Sau khi về Kinh, ta lại thường nghe hạ nhân trong phủ thì thầm rằng Thôi Dư người này danh bất xứng thực, ngoài mặt đoan chính, sau lưng lại nuôi tám phòng thiếp thất.

Ta vốn không tin những lời đồn như thế.

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, muội muội lại hốt hoảng nói với ta rằng đã tận mắt thấy Thôi Dư ra vào chốn phong nguyệt.

Tính ta thẳng thắn, liền muốn tới cửa hỏi cho rõ.

Nhưng mẫu thân ngăn ta lại và nói rằng bà sẽ tự điều tra thay ta, hành vi hấp tấp như vậy thật không hợp với nữ nhi khuê các.

Nói xong bà còn rơm rớm nước mắt, ta đành đồng ý.

Nhưng kết quả ta chờ được lại là lời buộc tội rằng Thôi Dư chẳng những trăng hoa lăng nhăng mà tính tình còn tàn bạo, từng bức tử một nha hoàn trong phủ.

Thiếu nữ quỳ ở đại sảnh vừa khóc vừa tố cáo khiến ta không thể không tin.

Vì vậy, ngay tại buổi hội đánh cầu hôm ấy, ta đã công khai sỉ nhục Thôi Dư, yêu cầu từ hôn.

Thôi Dư không đáp.

Dù ta xuất khẩu cuồng ngôn nhưng chàng vẫn cố nở một nụ cười ôn hòa, trong mắt đã hiện nét tổn thương:

“Cô nương có lẽ đã hiểu lầm tại hạ, không biết có thể cho tại hạ được giãi bày đôi lời?”

Ta đang giơ cao roi ngựa lại ngần ngại buông xuống.

Muội muội lại đúng lúc để lộ ra một nha hoàn đứng sau lưng – chính là thiếu nữ từng tố cáo Thôi Dư đã tàn bạo sát hại tỷ tỷ ruột của nàng với vẻ mặt bi ai, môi dưới cắn rách.

Vì thế ta lạnh lùng nói: “Không cần, ta với Thôi công tử chẳng có gì để nói.”

Hôm ấy khi về nhà, ta bị tổ mẫu phạt quỳ ba ngày nhưng vẫn không chịu nhượng bộ.

Tình cảm tổ mẫu dành cho ta sao sánh được với lợi ích từ việc liên hôn với họ Thôi, bà tàn nhẫn nhốt ta lại, nói thẳng khi nào ta đồng ý gả cho Thôi Dư mới cho bước ra khỏi cửa phòng.

Nhưng ta xưa nay vốn phản nghịch.

Lúc chạng vạng bị khóa vào phòng, sáng hôm sau ta đã lên đường trở lại phương Bắc.

Tổ mẫu gửi liền ba bức thư mắng ta xối xả, ta viết từng lá từng lá nhận lỗi, nhưng vẫn không trở về.

Lại thêm 2 năm, ta tròn 17 tuổi và nhận được thư của Thôi Dư.

Chàng viết nếu ta không muốn lấy chàng thì chàng sẽ từ hôn và tự tới khuyên tổ mẫu.

Ta chưa kịp hồi âm thì đã bị thổ phỉ bắt đi vì cứu một đoàn thương nhân.

Thổ phỉ biết ta là nữ nhi họ Phùng liền ra giá chuộc bằng ngàn lượng vàng.

Ta đã chờ một tháng, nhưng chờ được người đến lại là một Thôi Dư phong trần mệt mỏi.

Khi đó ta mới hay, tổ mẫu vì sợ ta làm mất thể diện nhà họ Phùng nên không định chuộc về.

Phụ thân ta thì cho rằng một nữ nhi họ Phùng rơi vào tay thổ phỉ là nỗi nhục nhã.

Nếu không có Thôi Dư lấy thân phận vị hôn phu và danh tiếng họ Thôi xứ Thanh Hà uy hiếp, e rằng ta sớm đã “bệnh mà qua đời”.

Từ đầu đến cuối, chỉ có chàng kiên quyết cứu ta.

03

Ta ngẩn ngơ nhìn Thôi Dư quá lâu khiến đôi tai chàng dần nhuộm một tầng đỏ ửng.

“Cô nương.”

Thôi Dư hơi luống cuống chỉnh lại y quan:

“Chẳng hay tại hạ có điều gì thất lễ?”

Muội muội phía sau cũng nhỏ giọng thúc giục:

“Tỷ tỷ, sao vậy? Không phải tỷ có lời muốn nói với Thôi công tử sao?”

Ta hồi thần, cố nén lệ nơi khóe mắt, quay đầu nhìn muội muội một cái.

Tùy chỉnh
Danh sách chương