Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Kiếp trước, trên đường Thôi Dư đưa ta hồi kinh, chàng đã cùng ta trò chuyện suốt đêm.

Chúng ta hóa giải mọi hiểu lầm.

Nhưng ta chưa từng nói với chàng về nguồn gốc của những lời đồn kia.

Bởi vì ta không tin, hoặc cũng có thể là không muốn tin – mẫu thân và muội muội của ta lại có thể toan tính ta như vậy.

Nhưng hôm trở về phủ, ta hân hoan định đến thỉnh an mẫu thân lại thấy bà dịu dàng vuốt mái tóc của muội muội.

“Hài tử ngoan, tiện nhân Phùng Lan Bích kia đã mang tiếng xấu, chắc chắn không thể gả vào Thôi gia.”

“Chủ mẫu của Thanh Hà Thôi thị chỉ có thể là con.”

Sau lần đó, cuối cùng ta cũng khôn hơn đôi chút, không lập tức xông vào chất vấn, định ngày sau âm thầm dò xét.

Thế nhưng còn chưa điều tra ra điều gì thì ta đã nghe tin Thôi Dư qua đời.

Cũng chính nhờ đó, ta trở về năm 15 tuổi.

Mọi chuyện… vẫn chưa muộn.

Muội muội bị ánh mắt ta nhìn đến chột dạ.

Tình cảnh vẫn giống hệt kiếp trước, nàng hơi nghiêng người để lộ ra nha hoàn phía sau với vẻ mặt bi thương.

“Tỷ tỷ, Thôi công tử vẫn đang đợi tỷ đó.”

Ta chậm rãi thu hồi ánh nhìn, xoay người xuống ngựa rồi bước đến trước mặt Thôi Dư.

Quý tử tiểu thư các thế gia tụ hội trong hội đánh cầu của Công chúa An Lạc nhiều như mây, khi thấy ta cùng Thôi Dư – hai vị hôn thê hôn phu đứng một chỗ, ánh mắt mọi người đều mang theo chút giễu cợt.

Kiếp trước, cũng chính tại nơi này, dưới ánh mắt bao người, ta đã sỉ nhục Thôi Dư.

Lúc này, ta cũng mở miệng.

“Thôi công tử, ta có thể hỏi chàng vài điều không?”

Thôi Dư trấn định tinh thần:

“Xin cô nương cứ nói.”

Giọng ta không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng mạch lạc.

“Muội muội ta là Phùng Lan Âm chính mắt nhìn thấy chàng ra vào chốn phong nguyệt.”

“Không rõ việc ấy có thật chăng?”

Thôi Dư khẽ sững người.

Nhưng chưa kịp để chàng hồi đáp, Phùng Lan Âm đã vội cất tiếng:

“Tỷ tỷ!”

“Còn nữa…”

Ta không nhanh không chậm mà chỉ tay về phía nha hoàn sau lưng nàng ta:

“Nha hoàn này nói, tính tình chàng hung bạo, đã từng hành hạ tỷ tỷ nàng – một tiểu tỳ trong Thôi phủ đến chết.”

“Việc này cũng là thật sao?”

04

Lời vừa dứt, không gian xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng.

Không ai ngờ rằng ta lại dám hỏi thẳng những câu vô lễ như thế giữa chốn đông người.

Vẻ mặt Thôi Dư vẫn ôn hòa, giọng nói cũng không vội vàng, nhưng ta – người đang đối diện không thể không thấy ánh nhìn gấp gáp vụt qua trong mắt chàng.

“Cô nương, xưa nay tại hạ chưa từng bước chân vào nơi phong nguyệt, lại càng không phải kẻ thô bạo tàn nhẫn.”

“Trong chuyện này hẳn có hiểu lầm nào đó.”

“Xin cô nương chớ vội tin lời đồn.”

Mọi người sau giây phút sửng sốt cũng đồng loạt lên tiếng bênh vực.

“Thôi công tử sao có thể ngược đãi hạ nhân? Hắn gặp cụ già què chân trên đường cũng sai người đỡ cơ mà!”

“Đúng vậy, Thôi huynh thanh khiết như ngọc, chỉ cần bảo cùng hắn ra ngoài thì trưởng bối trong nhà ta cũng không nghi ngờ gì cả.”

Ngay cả chủ nhân yến hội – Công chúa An Lạc cũng nghe tin chạy đến.

“Thiên hạ đều biết rõ phẩm hạnh của Dư đệ.”

“Phùng cô nương, những lời dị đoan này là từ đâu ra vậy?”

Thần sắc Công chúa An Lạc lộ rõ vẻ không vui.

Kiếp trước, mãi đến khi ta bị tổ mẫu trách phạt mới hay biết, mẫu thân của Công chúa An Lạc cũng là xuất thân từ Thôi thị.

Nàng mời ta đến dự hội chính là bởi yêu ai yêu cả đường đi, muốn giúp ta giao hảo với các tiểu thư quyền quý chốn kinh thành.

Ai ngờ trận đấu chưa bắt đầu, ta đã đem Thôi Dư ra bêu rếu, khiến chàng mất hết thể diện.

Nếu không phải Thôi Dư ngăn cản thì nữ quan mắng ta thất lễ đã lập tức gõ cửa Phùng phủ đêm đó rồi.

Mối quan hệ quan trọng đến thế, ta ở tận biên ải sao có thể biết được.

Mẫu thân và muội muội ta sớm đã quay về kinh hầu hạ tổ mẫu vậy mà cũng chưa từng nhắc đến.

Ta từng cho rằng là bọn họ lỡ quên, nhưng nhìn bộ dáng chảy mồ hôi lạnh ướt trán của muội muội lúc này… rõ ràng là nàng ta biết hơn ai hết.

Ta cố gắng gạt đi nỗi đau như kim đâm trong lòng.

Ta thu tay áo, hướng Công chúa và Thôi Dư hành lễ.

“Công chúa, Thôi công tử, xin thứ cho ta vô lễ.”

“Chính vì có hôn ước với Thôi công tử nên ta mới không muốn giữa đôi bên tồn tại hiềm khích.”

“Thay vì dò hỏi vòng vo, chẳng bằng đối mặt hỏi rõ.”

“Nay công tử đã phủ nhận, ta tất nhiên sẽ không tin vào lời đồn thất thiệt ấy.”

“Thì ra là vậy.”

Thôi Dư khẽ thở phào, ánh mắt vốn thấp thỏm giờ hóa thành nụ cười ôn nhu:

“Đa tạ cô nương tín nhiệm.”

“Từ nay về sau, nếu cô nương có điều gì nghi hoặc thì xin cứ hỏi thẳng.”

“Dư một lòng chân thành với cô nương.”

Thần sắc Công chúa An Lạc cũng dịu đi vài phần.

Nhưng nàng không hề để chuyện ấy trôi qua dễ dàng.

Ánh mắt nàng vượt qua ta, rơi thẳng về phía muội muội và nha hoàn phía sau.

“Công chúa, có lẽ… có lẽ là ta nhìn nhầm rồi.”

Muội muội còn miễn cưỡng đứng vững được, nhưng nha hoàn kia từ lúc Công chúa xuất hiện đã run lẩy bẩy.

Giờ phút này, nàng liền quỳ sụp xuống đất gào khóc:

“Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!”

“Nô tỳ… nô tỳ cũng là bị người xúi giục…”

Sắc mặt muội muội trắng bệch, lập tức vung tay tát nàng một cái, cắt đứt lời vừa định nói.

“Tiện tỳ! Ngươi dám lừa gạt ta và tỷ tỷ!”

Nha hoàn bị đánh ngã xuống đất không dám phản bác, chỉ biết dập đầu liên hồi.

Công chúa An Lạc nhìn cảnh này, phất tay với vẻ mặt đầy chán ghét.

Nàng cuối cùng cũng nể mặt Phùng gia và ta – vị hôn tử tương lai của Thôi thị nên mặc nhiên để muội muội đem nha hoàn ra thế tội.

Nha hoàn bị lôi xuống, nhưng ánh mắt đầy hàm ý kia lại liên tục dừng lại trên người muội muội, khiến nàng ta gần như đứng không vững.

Những quý tử tiểu thư có mặt hôm nay đều xuất thân thế gia vọng tộc.

Dù muội muội có ngăn nha hoàn kia nói tiếp, nhưng chân tướng thế nào mọi người trong lòng đều đã đoán ra.

Ngay cả mấy vị tiểu thư trước đó còn mời muội muội cùng chơi cầu cũng âm thầm tránh xa nàng ta.

Muội muội miễn cưỡng ngồi lại một lát, sau đó lấy cớ thân thể khó chịu mà ra về với đôi mắt đỏ hoe.

Còn ta lúc này đang sánh vai cùng Thôi Dư dạo bước bên hồ.

Dù đã cố nén nỗi xúc động, ta vẫn không ngừng ngoảnh đầu nhìn chàng.

Thôi Dư còn sống.

Chàng đang ở đây.

Ta sợ, vô cùng sợ.

Sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.

Rồi khi tỉnh mộng lại chỉ còn những chiếc cờ tang lạnh lùng phất phơ trong gió.

05

Đôi tai Thôi Dư lại đỏ lên.

Bàn tay chàng vô thức chỉnh lại dải tua rua trên chiếc trâm ngọc quan, rồi lại cẩn thận vuốt phẳng vạt áo hơi nhăn.

Ta liền lên tiếng trước:

“Chàng không có chỗ nào không ổn cả, mọi thứ đều rất tốt, cực kỳ thỏa đáng.”

Thôi Dư sững người một thoáng, rồi chàng bỗng dừng bước, quay lại nhìn ta.

“Cô nương, hôm nay Dư rất vui.”

Ánh dương sáng lấp lánh rọi lên khuôn mặt khiến đôi mắt trong suốt như ngọc của chàng cũng dường như ánh lên tia sáng rực rỡ.

“Khi chúng ta gặp nhau ở ngoài vườn, cô nương còn chẳng buồn liếc mắt nhìn khiến ta còn tưởng cô nương ghét ta lắm.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương