Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Không ngờ cô vẫn sẵn lòng cho ta một cơ hội giãi bày.”
Lòng ta khẽ run, không kìm được mà ngẩng đầu nhìn chàng.
Trong mắt Thôi Dư là ý cười dịu dàng thật sự, không hề giả dối.
Ánh mắt ấy khiến ta nhớ đến kiếp trước.
Bất kể khi nào, ở đâu, chàng đều dùng ánh mắt dịu dàng bao dung ấy nhìn ta.
Ngay cả sau khi ta sỉ nhục chàng trước mặt bao người, muốn rời khỏi Thu viên lại bị cơn mưa lớn giữ chân dưới hành lang, chàng vẫn sai người mang tới một chiếc ô còn vương hơi ấm, giọng nhẹ nhàng tiễn biệt:
“Cô nương đi đường cẩn thận.”
Giữa màn mưa mờ mịt, ta che ô, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn lại.
Thôi Dư vẫn đứng đó dõi theo ta, dáng người thẳng tắp như tùng, lại mỏng manh như mây, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Một trận xót xa dâng tràn trong ngực, nhưng ta chưa kịp mở miệng, chàng đã nhạy bén nhận ra:
“Cô nương, có phải Dư nói sai điều gì rồi không?”
Ta không dám tiếp tục đối diện ánh mắt ấy, gần như hoảng loạn mà dời tầm nhìn đi nơi khác.
“Không phải. Là ta muốn xin lỗi chàng.”
“Ta không nên mù quáng tin người khác, càng không nên đối xử với chàng như vậy.”
“Không phải lỗi của cô nương.”
Giọng nói Thôi Dư dịu dàng như gió xuân:
“Cô nương sống lâu ở biên cương, sự hiểu biết về Dư còn hạn hẹp.”
“Đáng ra ta nên thường xuyên gửi thư cho cô nương, nhưng vì sợ đường đột nên ta chỉ dám nhắn gửi vào những ngày lễ tết… Là ta không đúng.”
“Sao chàng có thể như thế được chứ?”
Chàng hơi sửng sốt:
“Cô nương…”
“Thôi Dư, vì sao chàng lại đối xử với ta như…”
Tiếng sấm ngắt lời ta.
Trận mưa lớn trong kiếp trước đến đúng lúc, gia nhân Thôi gia đứng gần đó vội vã mang ô tới, Thôi Dư đưa ô che lên đầu ta, bao trọn ta dưới tán dù.
“Cô nương cẩn thận.”
Ta bỗng không muốn hỏi gì thêm nữa, chỉ đưa tay kéo chàng vào trong ô, lại khẽ đẩy ô nghiêng về phía chàng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thôi Dư, ta rạng rỡ mỉm cười:
“Công tử cũng phải cẩn thận.”
Kiếp này để ta che mưa cho chàng.
06
Hội đánh cầu kết thúc vội vàng trong cơn mưa lớn.
Xe ngựa chở muội muội về phủ còn chưa tới nên ta bèn ngồi xe của Thôi Dư trở về.
Chàng đưa ta xuống xe vẫn chưa yên tâm, còn tiễn đến tận bậc thềm mới đứng lại nhìn theo ta vào ta.
Ta đi được mấy bước, đón đèn lồng từ tay tỳ nữ rồi quay đầu lại.
“Công tử, để ta nhìn chàng đi.”
Kiếp trước, bao lần gặp gỡ, bao lần chia ly đều là chàng dõi theo bóng ta rời đi.
Nay đến lượt ta tiễn chàng.
Thôi Dư cúi đầu nhìn đèn lồng trong tay ta, ánh nến yếu ớt phủ lên khiến mặt mày chàng mờ ảo:
“Cô nương…”
Chàng ngẩng lên, khẽ cười:
“Hẹn gặp lại.”
Trong hai câu nói ấy có đan xen hai chữ thật khẽ, nhưng ta vẫn nghe rõ – “Lan Bích.”
Chàng nói, Lan Bích, hẹn gặp lại.
Ta nhìn theo xe ngựa của Thôi Dư khuất dần vào ngõ hẹp, lúc này mới xoay người vào phủ.
Còn chưa tới cổng chính đã có hai lão nô tới mời ta đến chính đường.
Kiếp trước, sau khi ta bị thổ phỉ bắt đi, dù có về lại Phùng phủ thì tổ mẫu cũng không chịu gặp, cho rằng ta làm bẩn thanh danh gia tộc.
Giờ bước đi trên con đường này, ta cảm thấy có chút xa lạ.
Tổ mẫu giận dữ ngồi ở ghế chủ tọa, bên trái là Phùng Lan Âm đang cúi đầu khóc lóc, còn mẫu thân thì ôm nàng ta vỗ về.
Vừa thấy ta bước vào, tổ mẫu liền hất chén trà thẳng vào ta:
“Phùng gia ta sao lại sinh ra nữ nhi như ngươi?!”
“Dám làm muội muội bẽ mặt trước công chúng!”
“Giẫm lên đầu tỷ muội để nổi bật thì có được người ta coi trọng hơn sao?!”
“Ngươi không biết rằng tỷ muội tranh đấu mới khiến người ta chê cười nhất hả!”
“Ngươi đúng là ở ngoài hoang dã quá lâu nên đến cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng chẳng còn nữa!”
Ta nghiêng người tránh chén trà, vừa định mở miệng phản bác thì mẫu thân đã tiến lên nắm lấy tay ta, ánh mắt đẫm lệ khẽ lắc đầu.
Ta hiểu ý mẫu thân.
Tổ mẫu đã lớn tuổi, ta không nên tranh cãi với bà, chỉ cần ngoan ngoãn nhận lỗi, mẫu thân sẽ đứng ra dàn xếp.
Trước kia, ta vẫn luôn làm theo lời mẫu thân.
Làm gì có mẫu thân nào lại hại nữ nhi của mình?
Điều mẫu thân nói chắc chắn là vì muốn tốt cho ta.
Ta nhìn chằm chằm bà.
Ta từng hoài nghi rằng mình không phải do bà sinh ra, nhưng gương mặt ta giống hệt bà, thậm chí còn giống hơn cả muội muội.
Vậy cớ gì, nương, sao người lại đối xử với ta như thế?
Thấy ta im lặng, mẫu thân thấp giọng giục:
“Lan Bích, con mau xin lỗi tổ mẫu, đừng khiến người tức giận.”
“Nương biết tổ mẫu hiểu lầm con, chuyện này là muội muội con sai, đợi tổ mẫu nguôi giận, nương sẽ nói lại với người.”
“Con hiểu rồi, nương.”
Mẫu thân thở phào, buông tay ta:
“Mẫu thân, người đừng giận Lan Bích nữa, con bé đã biết sai rồi.”
“Lan Bích, còn không mau xin lỗi tổ mẫu?”
Ta ngoan ngoãn nói:
“Tổ mẫu, con sai rồi.”
“Tuy rằng muội muội vu khống hôn phu của con là kẻ háo sắc tàn bạo, còn xúi giục con công khai từ hôn tại hội đánh cầu của Công chúa An Lạc, nhưng lẽ ra con cũng nên thuận theo nàng mà đồng ý từ hôn với Thôi gia, để đắc tội với Công chúa mới phải.”
07
Tổ mẫu kinh hãi nhìn sang muội muội.
“Lan Âm, lời tỷ tỷ con nói là thật sao? Con thật sự xúi giục tỷ con từ hôn với công tử Thôi gia?”
Sắc mặt muội muội tái nhợt:
“Tổ mẫu, con… con…”
Mẫu thân vừa kinh ngạc vừa tức giận liếc ta một cái:
“Mẫu thân, Lan Bích toàn nói nhăng cuội! Lan Âm từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại lớn lên dưới mắt mẫu thân, sao nó có thể ngang ngược phá phách giống như Lan Bích?!”
Bà quay đầu nắm lấy tay ta, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
“Lan Bích! Con đừng hồ đồ nữa!”
Ta lặng lẽ đáp lại ánh nhìn ấy.
Khác với muội muội, ta sống ở phương Bắc bên phụ thân đã lâu, rất ít khi gặp lại mẫu thân, cho nên ta càng khao khát nhận được sự quan tâm của bà.
Mỗi lá thư bà gửi đến đều được ta đọc đi đọc lại, bà nói ta là tỷ tỷ, phải chăm sóc đệ muội, nên ta luôn hết lòng quan tâm chúng, không từ chối bất cứ việc gì.
Ta vâng lời, nhường nhịn, chỉ vì cũng muốn được tựa đầu vào lòng mẫu thân làm nũng như bọn họ.
Chỉ cần bà lộ ra vẻ mặt ấy, ta liền buông xuôi mọi thứ.
Nhưng đời này, ta sẽ không như thế nữa.
Không phải ta chưa làm đủ, mà là mẫu thân thiên vị, lỗi không tại ta.
Ta rút tay về.
“Hôm nay có cả chục công tử tiểu thư hiện diện, đâu phải chỉ mình con mở miệng liền có thể lật ngược phải trái.”
“Nếu tổ mẫu không tin thì cứ phái người hỏi thăm một lượt là rõ.”
“Con chỉ muốn hỏi mẫu thân một câu, vì sao trước khi muội muội bôi nhọ Thôi Dư, trong hoa viên nhà ta lại luôn ‘tình cờ’ có hạ nhân bàn tán về hôn phu của con?”
“Người hầu ở Kinh thành sao còn kém quy củ hơn cả người ở phương Bắc?”
Mẫu thân biến sắc:
“Con… con…”