Tay bà run rẩy chỉ ta nhưng lại không thốt ra nổi một lời, đúng lúc ấy, một chuỗi tràng hạt bay thẳng đập trán bà.
Tổ mẫu nổi trận lôi đình, chỉ thẳng mẫu thân mà quát:
“Tốt lắm! Đúng là kế mẫu chẳng có ai tốt cả!”
“Ngươi lại dám giở trò ngay trước mắt ta!”
“Ngươi định phá hỏng sự Lan Bích để vị trí chủ mẫu Thôi gia rơi tay Lan Âm phải không?!
“Ngươi quên rồi sao? Khi Thôi gia đến cầu thân, họ đã chỉ đích danh muốn cưới Lan Bích!”
“Nếu không phải đại công tử nhà họ Thôi để mắt đến bé sao Thôi thị lại muốn kết thông gia với nhà võ tướng không gốc rễ như chúng ta?!”
Sắc mặt mẫu thân tái nhợt, bà ôm nhìn ta, hoảng hốt:
“Mẫu thân! Hài tử còn đây, người… người sao có thể nói vậy được?!”
Tổ mẫu dường như nhận ra điều gì mà vẻ mặt thoáng hiện nét hối hận.
Ngay cả muội muội cũng quên khóc, nàng ta siết chặt khăn tay, lảo đảo đứng dậy, nhìn ta bối rối.
Ngón tay ta khẽ run , ánh mắt lướt qua gương mặt ruột thịt.
“Kế mẫu? Gì mà kế mẫu?”
08
Hôm đó, ta rốt cuộc cũng không moi thêm được gì từ miệng tổ mẫu.
Ai nấy đều bảo ta nhầm.
Từ tổ mẫu, lão bộc trong phủ đến cả nhà ngoại đều khẳng định mẫu thân chính là thân mẫu ta.
Ngoại tổ mẫu còn ép ta đứng trước gương:
“Lan Bích, xem, giống tổ mẫu đến thế, lại càng giống mẫu thân như đúc.”
“Sao có thể là người khác sinh ra được?”
Nhìn gương mặt hiền hậu đầy yêu thương kia, ta không tranh cãi nữa.
Bài học lớn nhất mà kiếp trước dạy ta, chính là – dù máu mủ ruột rà cũng đừng dễ dàng tin tưởng.
Ta ôm chút hy vọng , gửi một phong cho phụ thân ngoài biên ải.
Trước khi ra đời, ta được phụ thân bế ngựa, tận tay dạy ta bắn cung.
Ta múa thương họ trước mặt ông, ông cười vang mà khen ta là nhi xuất sắc nhất.
Nhưng hồi âm lại là lời khiển trách.
Ông nói ta không nên tranh cãi với mẫu thân, sao lại nảy sinh ý nghĩ hoang đường bất hiếu như vậy.
“Phận nhi mà lòng dạ hẹp hòi.”
Ta ngồi lặng trước cửa sổ.
Trong thoáng hiện hình ảnh phụ thân cõng ta trên vai khắp nơi, rồi lại chuyển sang cảnh ông tin ta bị thổ phỉ bắt, mặt đầy thất vọng nói với đang cầm cung nhỏ:
“Tỷ tỷ học thương pháp gia bao năm, cũng chỉ là nhân, không nên chuyện.”
Ta không nhịn được mà bật cười.
Kiếp trước, ta sống đến 17 tuổi, luôn cho rằng phụ mẫu thương ta, huynh muội hòa thuận, chỉ phiền lòng vì mối sự không như ý, vị phu quá nghiêm khắc lại giả nhân giả nghĩa.
Nhưng mới biết cả nhà đều lừa dối ta.
Rõ ràng ta luôn giữ vững gia huấn gia, trượng nghĩa cứu người đến mức nhường ngựa cho nhân hài tử rồi bị bắt.
Vậy mà tổ mẫu ghét bỏ vì cho là ta bẩn danh tiết, phụ thân lại cho rằng ta học võ vô dụng.
Chỉ có vị phu bị ta lạnh nhạt khinh thường kia chưa bỏ rơi ta từ đến .
Thật đáng thương.
Cũng thật đáng cười.
09
Kinh thành, ta không có ai để nhờ cậy.
nhiều ngày dò hỏi, ta chỉ biết năm xưa nhà ngoại có một nhi chưa gả mà đã qua đời cách nay 13 năm.
nói năm ấy ngoại tổ mẫu đau buồn đến ngất mấy lần, từ đó cấm người trong nhà nhắc lại.
Ngược lại, bên phương Bắc có chút tiến triển.
Bằng hữu gửi báo rằng năm ta chào đời, phủ xử lý một số lượng lớn hạ nhân trong nội viện.
Chỉ tiếc đã quá lâu, thật khó lần ra tung tích những người ấy.
Ta hồi cảm tạ, nhờ nàng tiếp tục lưu tâm.
xuân, phụ thân về kinh báo cáo công tác, trùng với kỳ xuân du Hoàng thượng nên ngài cho phép ông mang cả gia quyến .
Dạo này ta bất hòa với người trong nhà, không chỉ muội xa lánh, phụ thân tổ mẫu cũng vì chuyện thân mẫu mà lãnh đạm với ta.
Đến khu săn bắn núi Tấn, ta một mình rời khỏi trại, dạo chơi trong núi.
Gần tới bờ suối, bên kia vang tiếng quát không hề khách khí:
“Ngươi là Lan Bích?”
Ta nhìn sang theo hướng phát ra âm thanh, là một đám công tử tiểu y phục lộng lẫy vây quanh một đôi thiếu niên nhìn như huynh muội.
Người tiếng là vị thiếu niên kia.
khi ta gật xác nhận, hắn vài nhìn ta từ đến chân, cười khinh khỉnh:
“Thôi đính với ngươi? Trông chẳng ra sao, thua xa tỷ tỷ ta.”
Đám thiếu niên phía bật cười vang, chỉ có giữa không cười, nàng kéo dải lụa choàng trên người, hờ hững nhìn ta.
Ánh nắng xuyên qua tán lá lay động, ta khoanh tay đáp lời:
“Ta so với tỷ tỷ ngươi thế nào ta không rõ.”
“Nhưng ngươi chắc chắn thua xa Thôi .”
Thiếu niên sững lại:
“Ngươi!”
Hắn giơ tay chỉ ta rồi lại buông xuống:
“Ta không thèm đôi co với ngươi.”
“Nói thẳng nhé, chúng ta là dòng chính Vương thị Thái Nguyên.”
“Ngươi là nhi võ tướng, vốn không xứng với đích trưởng tử thế gia.”
“Tỷ tỷ ta mới là người xứng với Thôi công tử nhất.”
“Nếu ngươi biết điều hãy mau từ với Thôi thị.”
“Ta tìm một công tử Vương gia cưới ngươi.”
Nhưng ta đây lại thích đối đáp cho hả dạ.
“Khẩu khí cũng lớn thật.”
“Biết ngươi là công tử nhà Vương thị thôi, không biết còn tưởng ngươi là Ngọc Hoàng đại đế.”
“Đã mê mối vậy sao không tới miếu Nguyệt Lão đạo sĩ ?”
“Ta nói cho mà biết, ta với Thôi mới là xứng đôi vừa lứa!”
Lời ta vừa dứt, trong rừng lập tức vang một trận cười.
10
Vài vị công tử áo gấm từ bóng cây râm mát ung dung ra, người thanh niên ngọc thụ quỳnh chi, như khuê như chương, cao quý như cành ngọc giữa rừng xuân.
Chỉ có vành tai là nhuộm một tầng hồng nhạt, ánh mắt nhìn ta dịu dàng sâu lắng như mang theo cả một vườn xuân đang tan chảy trong lòng.
“ , bọn ta không phải cố ý lén đâu.”
Công tử vừa cười lúc nãy chắp tay nói lời xin lỗi:
“Vừa giọng Thôi huynh đã muốn ra ngay, nhưng đang hứng khởi nên bọn ta giữ hắn lại một chút.”
“ ứng đối linh hoạt, tại hạ khâm phục.”
Tiểu công tử Vương gia giận đến đỏ cả mặt, nhưng vì có mặt nhiều công tử thế gia nên không tiện phát tác.
Tiểu Vương gia vỗ vai , nàng khẽ gật về phía chúng ta, đó quay người rời .
Những người khác cũng lần lượt rảo theo .
Vài công tử áo gấm nhìn ta Thôi đầy hàm ý, rồi cũng cáo từ rút lui.
Bên bờ suối chỉ còn lại ta Thôi .
Lúc nãy ta dõng dạc đối đáp trước mặt người nhà họ Vương, giờ đứng trước chính chủ, ta lại cảm hơi nóng mặt, đang định tìm lời che giấu Thôi nói:
“Ta đúng là xứng đôi vừa lứa.”
Chàng hình như cũng ngại, ánh mắt nghiêng về dòng nước bên cạnh.
“Ta tiểu Vương gia chỉ vì hai nhà qua lại mà gặp gỡ vài lần.”
“Những lời tiểu công tử Vương gia nói, ta hoàn toàn không hay biết, càng không phải ý ta.”