Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Thời gian hẹn với chủ thương đồ gốm là giờ Mão ngày hôm sau.
Trời hửng sáng, một vầng thái dương đỏ rực từ bờ sông nhô lên, người đi cùng đoàn thương buôn cũng không ít.
Những món gốm sứ tinh xảo đều được lót bằng vải mềm, đặt trong khung gỗ, sau đó chất lên xe ngựa.
Khoảng trống còn lại sẽ cho hành khách ngồi.
Người dẫn đầu giơ roi lên cao, quát lớn:
“Liệu mà giữ tay chân sạch sẽ! Đừng đụng vào những thứ không nên đụng, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Mọi người đồng loạt đáp “vâng”.
Ta nghèo túng, bèn xin làm nữ đầu bếp dọc đường để được giảm một nửa lộ phí.
Sau khi quen mặt, có người còn đùa:
“Tiểu nương tử có tay nghề khéo thế này, sau này chắc chắn sẽ tìm được lang quân tuấn tú!”
Dọc đường cũng không hoàn toàn yên ổn, may mà đám cướp gặp phải đều chẳng đáng ngại.
Có lần, chúng ta còn bắt gặp một đội kỵ binh có khí thế bức người trên quan đạo, không rõ đi về đâu.
Ta còn thấy được nhiều phong cảnh chưa từng thấy, nỗi u uất trong lòng như tan đi phần nào, số lần nhớ đến Bùi Dĩnh cũng dần ít lại.
Tới khi ta đến được Phủ Châu đã là giữa tháng chín.
Chiếc lá hạnh rơi trên vai đã vàng úa.
Người dẫn đầu đoàn thương buôn còn tặng ta một chiếc chén sứ nhỏ xinh, không đáng bao tiền nhưng đầy tâm ý.
Ta trân trọng đặt nó vào hành lý, chắp tay nói:
“Chúc ngài lên đường bình an.”
Phủ Châu nối liền với Đại Vận Hà, là một thủy trấn yên bình.
Ta dò hỏi được địa chỉ quê cũ của a nương, phát hiện cuối cùng vẫn phải đi thuyền để đến đấy.
Trên một chiếc thuyền mui vòm nhỏ có một ông lão đang chống sào xuống nước, cười niềm nở mời khách.
“Hai đồng, hai đồng, chuyến cuối cùng đây!”
Ta vội vàng lên thuyền, sợ lỡ chuyến.
Thuyền đi được nửa đoạn thì đột nhiên lắc lư, ông lão chèo thuyền kinh hãi kêu lên:
“Dưới nước có người!”
5
Hả?
Ta nhát gan nên sơ đến giật nảy người, run rẩy vịn mép thuyền ngó xuống, quả nhiên thấy một bóng người dưới làn nước gợn sóng.
Là một nam nhân mặc hắc y.
Tóc đen rối bời phủ lên khuôn mặt trắng bệch như sứ, chìm trong nước khiến ta không nhìn rõ dung mạo.
Ông lão không chút do dự định lách qua:
“Tiểu nương tử đừng quản, không biết hắn sống hay chết, dây vào dễ sinh chuyện!”
Ta mím môi, chợt thấy dưới lớp áo ướt lấp ló một lớp giáp sơn văn.
Đó là nội giáp mà quan quân trong triều thường mặc.
“Cứu người!”
Ta nắm lấy tay người kia, gấp gáp nói:
“Làm ơn, xin ông giúp một tay, ta trả thêm tiền!”
“Được thôi!”
Thế là tiêu rồi, chẳng thể về nhà cũ được nữa.
Ta cõng nam nhân sống chết chưa rõ ấy chạy đến y quán.
May mà vẫn còn kịp, đại phu bắt mạch một cái liền nói y còn giữ được nửa hơi thở, rồi ông vội vàng châm cứu, cho uống thuốc.
Vị đại phu tuổi đã cao, tóc bạc râu dài, vừa xử lý vết thương cho y vừa mắng:
“Tiểu nương tử à! Sao đến khi phu quân hấp hối mới đưa hắn tới?”
Ta đỏ mặt xua tay giải thích:
“Hắn… hắn không phải…”
Còn chưa kịp nói hết lời thì một âm thanh khác vang lên:
“Khụ… khụ…”
Nam nhân trên giường đột nhiên hé mắt, nắm lấy tay ta gọi:
“Nương… đừng bỏ Hoài Chân…”
“Thì ra là kế mẫu à!”
Đại phu trừng mắt, không biết tưởng tượng ra cảnh gì mà lắc đầu thở dài:
“Thế đạo suy đồi… thế đạo suy đồi…”
Ta: “…”
Đáng ghét!
Ta hậm hực cào mạnh vào lòng bàn tay y, nhưng lại không trông thấy hàng mi dày rậm của nam tử kia đang khẽ run lên.
6
Bên kia, tại Bùi phủ.
Phủ đệ vốn rực rỡ giờ đây âm trầm lạ thường.
Bùi Dĩnh trở về viện và cất tiếng gọi như thường lệ:
“Thẩm Ly Trúc!”
Nhưng chẳng có ai hồi đáp.
Bình thường vào giờ này, nữ nhân kia sẽ bưng một chén lê chưng đường nóng bước đến hỏi hắn có khát hay không.
Rồi nàng đi chuẩn bị y phục sạch sẽ, quanh quẩn bên hắn không rời.
Nhưng hôm nay đáp lại hắn là sự yên lặng.
Bùi Dĩnh nhớ tới lời tên tùy tùng từng nói, liền phẩy tay ra lệnh cho hạ nhân:
“Đi hỏi gác cổng xem phu nhân đã trở về từ Thẩm gia chưa.”
Chẳng bao lâu, người giữ cửa liền tới bẩm báo:
“Nô tài thấy phu nhân có về đó một chuyến, nhưng chẳng bao lâu lại đi, không biết có phải là không đủ Toán trù không mà đến xe ngựa cũng không chịu dùng.”
Tỳ nữ quản sổ sách cũng góp lời:
“Phu nhân không chịu giao Toán trù tháng sau, còn nói… Bùi phủ đắt đỏ quá, nàng muốn dọn sang nhà khác.”
Bùi Dĩnh hừ lạnh:
“Nàng rõ ràng là đang bày sắc mặt với ta!”
“Dọn sang nhà khác? Nàng còn có thể đi đâu, về Thẩm gia ư? Thẩm thị lang chưa chắc đã muốn giữ nàng lại đâu!”
Bùi Dĩnh vô cùng bực bội, hắn thấy Thẩm Ly Trúc tính toán so đo quá đáng.
Chẳng qua chỉ là một món quà sinh nhật thôi, có làm gì to tát đâu.
Vậy mà nàng lại làm ầm lên đòi bỏ đi?!
Hiếm thấy Thẩm Ly Trúc nổi giận với mình, nhưng hắn cũng chẳng có ý định xuống nước.
Bùi Dĩnh trầm ngâm nghĩ…
Tốt nhất là cứ để nàng bị lạnh nhạt ở Thẩm gia, phải đến lúc đó nàng mới hiểu, vị phu quân như hắn mới là người đối xử tốt với nàng nhất!
Vì mải giận dỗi, Bùi Dĩnh không để ý đến phong thư vẫn còn nằm trên bàn trang điểm.
Chân hắn chưa lành hẳn, tới ban đêm lại đau nhức âm ỉ.
Trước kia có Thẩm Ly Trúc xoa bóp thay thuốc nên không cảm thấy khó chịu đến thế.
Giờ đây khi chạm tay sang bên cạnh lại thấy trống vắng, Bùi Dĩnh cảm thấy trong lòng trống trải, chỗ nào cũng không quen.
Lại thêm hai ngày nữa trôi qua.
Tờ mờ sáng, Bùi Dĩnh liền dịu giọng, đặc biệt căn dặn tùy tùng:
“Ngươi đưa xe ngựa đến cửa Thẩm gia chờ, đón phu nhân về.”
Nghĩ một lúc, hắn lại dặn thêm:
“Lần này không cần tính Toán trù.”
Thế nhưng, Bùi Dĩnh không ngờ rằng… một khi Thẩm Ly Trúc đã rời đi thì sẽ không quay trở lại nữa.
7
Ta ở Phủ Châu hơn một tháng, thương thế của Lục Hoài Chân mới dần chuyển biến tốt.
Bạc trong người vốn không nhiều, giờ đã sắp thấy đáy.
Ta nghiền nhỏ thuốc, trộn dược, giận dữ nói:
“Lục công tử, Lục đại nhân, sau này người phải trả cho ta gấp mười lần tiền thuốc đó!”
“Được thôi, A Trúc.”
Nam tử trẻ tuổi cười tươi như gió mát, lời lẽ nhẹ nhàng:
“Nàng xem trên người ta còn sót lại đồng nào không? Chẳng biết nàng có thu nhận cái thân xác vô dụng này không?”
Người này mặt dày đến lạ.
Y khai rõ họ tên, tuổi tác cũng không giấu, chỉ duy có lai lịch và xuất thân là tuyệt không hé răng.
Khi vết thương lành hẳn, y liền bắt đầu dùng cành cây viết đủ loại ký hiệu lạ lẫm và dãy số kỳ quái xuống đất, nói đó là… công thức.
Ta cũng lười tò mò, chỉ đợi y trả xong tiền thuốc, ta sẽ đưa a nương về quê an táng.
Những lúc rảnh rỗi, ta thường dùng cỏ bện vài thứ nhỏ nhắn, hoặc đục gỗ làm vài bộ cơ quan (mô hình) đơn giản.
Cơ quan nhỏ xíu nhưng hữu dụng, đều là tay nghề a nương truyền lại cho ta.
Lục Hoài Chân lần nào nhìn cũng trầm trồ thán phục, còn hào phóng khen rằng:
“A Trúc, nàng đúng là thiên tài!”
“Nếu ở thời hiện đại, nàng có khi còn trở thành… nhà phát minh.”
Nhà phát minh là gì? Ta nghe chẳng hiểu.
Nhưng ngây người một lát, lòng ta chợt thấy ngọt như ăn được bánh nếp dẻo nhân mật.
Thì ra, được người khác khen ngợi lại dễ chịu đến thế.
Rõ ràng chỉ là mấy món nho nhỏ không đáng nhắc tới thôi mà.
8
Trên lưng Lục Hoài Chân có một vết đao cực sâu.
Ta thuê không nổi nô bộc, đành bất chấp nam nữ khác biệt, đích thân thay thuốc cho y.
Dù sao cũng là việc ta quen làm.
Ít ra, y không như Bùi Dĩnh bắt bẻ đủ kiểu, khăn lau phải là loại vải mềm, phải xông hơi nóng mới được dùng, hơi mạnh tay một chút liền cau mày nổi nóng.
Nam nhân này nhìn có vẻ gầy gò, nhưng dưới ánh nến, đường nét cơ bắp trên vai và lưng lại rõ ràng đến chói mắt.
Trong tiết thu mát mẻ, y mới cởi áo chưa bao lâu mà mồ hôi đã men theo cổ rơi xuống, cả đệm trải giường cũng đẫm nước.
Lúc này, Lục Hoài Chân chẳng còn cái vẻ mặt dày nữa, y quay mặt đi, vành tai đỏ ửng, miệng không ngừng thúc giục ta:
“A Trúc, xong chưa?”
“A Trúc, có thể nhanh chút không?”
“A Trúc, nàng mà còn không nhanh thì ta thật sự không xong mất…”
Trúc Trúc Trúc – Trúc cái đầu huynh ấy!
Không hiểu sao, ở trước mặt y, tính khí vốn hiền lành của ta cứ như biến mất hoàn toàn, ta tức giận vỗ mạnh một cái lên lưng y:
“Đừng giục nữa, cố nhịn chút đi.”
Lục Hoài Chân bất ngờ xoay người lại.
Bấy giờ ta mới phát giác, khoảng cách giữa hai người chúng ta có hơi… gần.
Hơi thở nóng hổi của y phả lên chóp mũi khiến ta ngứa ngáy từng cơn.
Nhiệt độ xung quanh như thể tăng vọt.
“Huynh… huynh quay đi chỗ khác đi.”
Ta đẩy đẩy y ra nhưng chẳng hề nhúc nhích.
Nam tử trẻ tuổi khẽ cười, đôi mắt lấp lánh như trời sao, phần đuôi khẽ nhếch mang theo sắc đỏ dịu dàng.
Ta chỉ cảm thấy trước mắt như có pháo hoa nổ tung từng đợt.
Lục Hoài Chân khẽ ho một tiếng, nắm tay lại, nói:
“Ta nghĩ ra rồi, ta có thứ muốn dạy nàng.”
Ta ngơ ngác hỏi:
“Gì cơ?”
“Lưu ly.”
Y khoanh chân lại, kéo áo che đi phần dưới rồi nói tiếp:
“Ta sẽ dạy nàng nung lưu ly. Cái này kiếm được rất nhiều tiền thuốc đấy.”
Lạ thật.
Ta đột nhiên… chẳng còn muốn y trả tiền thuốc sớm như vậy nữa.